[giaban][/giaban] [giamgia][/giamgia] [tomtat][/tomtat] [kythuat][/kythuat] [mota][/mota] Truyện ngắn
Hôm nay :

Hotline: 0120 220 1889 - 0902 108 162


Cứ như thể một cuốn sách, chất chứa cả một miền ký ức. Có mở đầu một cách tình cờ, hấp dẫn. Có diễn biến và cả những cao trào. Có những lúc tưởng chừng như kết thúc nhưng hóa ra không phải. Và rồi trang cuối cùng cũng được gập lại để kết thúc một câu chuyện. Một kết thúc không quá bi đát cho cả hai…
Cũng đã hơn một năm rồi kể từ ngày chúng ta kết thúc một mối tình quá đỗi mơ hồ, không hi vọng, không tương lai, có may chăng là một chút tình cảm nhẹ nhàng tuổi mới lớn của tớ và của cậu kết nối chúng ta lại với nhau suốt 2 năm trời. Tớ không biết liệu đây có thực sự là một mối tình hay không khi chúng ta chỉ gặp nhau có đôi ba lần, chưa từng nắm tay hay trao nhau những cái ôm. Đơn giản vì cậu đến từ Tunisie, một đất nước phía bắc Phi, còn tớ là người Việt Nam, cách xa chỗ cậu hàng ngàn, hàng ngàn cây số.
Đó là ngày cậu sang Việt Nam du lịch và tình nguyện. Tớ cũng vô tình tham gia vào trại hè tình nguyện quốc tế đó. Hôm đó sau khi làm việc nhóm xong, mọi người cùng về chỗ ngủ, tớ với cậu lang thang phía sau rồi nói chuyện cùng nhau rất lâu. Trước khi về phòng cậu nói cậu yêu tớ, tớ cũng không quên nói yêu cậu ngay từ hôm đầu tiên chúng ta quen nhau. Cả hai đều biết rằng những lời nói đó có thể chỉ là những lời nói đùa nhưng tớ vẫn bị rung động, trái tim tớ lúc đấy đã đập loạn nhịp dưới ánh trăng ngày hè nhẹ nhàng và một không khí mát lạnh của núi rừng Tây Nguyên. Ánh mắt dịu dàng và nụ cười chân thành đó, tớ không bao giờ quên. Từ hôm đó, chúng ta nói chuyện nhiều rất nhiều, chúng ta chia sẻ những điều khác biệt giữa hai quốc gia, đặc biệt hơn, cả hai đều thích cùng một câu lạc bộ bóng đá. Tớ đã ước thời gian khi đó dừng lại, dừng lại mỗi khi cậu nói yêu tớ, dừng lại mỗi khi cậu làm tớ cười thậm chí cả những khi cậu làm tớ giận dỗi…  Đúng một tuần, đó là khoảng thời gian tớ và cậu bên nhau và yêu nhau như vậy.
Ngày hôm sau đó cậu về nước, tớ cùng mọi người ra sân bay tiễn cậu. Cậu chúc tớ mạnh khỏe và hạnh phúc. Tớ chúc cậu may mắn và thành công. Cậu hôn lên trán tớ thật nhẹ nhàng, rồi cậu lên máy bay, cậu không quên ngoảnh đầu lại nhìn tớ, có lẽ là lần cuối, với ánh mắt đượm buồn và một nụ cười khẽ gượng. Cứ như vậy, cậu đi, tuyệt nhiên không một chút nhắc đến những ngày qua. Cậu ra đi không một lời hứa sẽ quay trở lại…
Tớ cứ nghĩ cuộc tình chóng vánh của chúng ta sẽ có kết thúc như vậy nhưng không, vài ngày sau cậu lại nhắn tin với tớ trên facebook (một trong số những quy định của trại hè khi đó là không sử dụng mạng xã hội, chỉ sống và làm việc với thiên nhiên nên không ai đả động gì đến facebook). Như vậy là tớ và cậu đang yêu xa.
Những cuộc nói chuyện cứ mỗi ngày một nhiều, bất cứ khi nào tớ online thì cậu lại ngay lập tức nhắn tin. Cậu nói yêu tớ mỗi ngày, cậu nói nhớ tớ mỗi đêm và tớ cũng vậy. Rất nhiều lần cậu vừa ăn cơm vừa nhắn tin, cậu thức rất khuya để nhắn tin với tớ chỉ vì tớ với cậu khác múi giờ. Tớ cũng rất nhiều lần không có mạng đã dùng tiền lên facebook nói chuyện với cậu, thậm chí dậy rất sớm vào buổi sáng để nhắn tin cùng cậu. Tớ biết cậu yêu tớ rất nhiều và tớ cũng vậy, ít nhất là vào thời điểm đó. Những lần tớ với cậu gọi video, cậu không giỏi tiếng anh và do kết nối mạng chậm nên rất khó để nói chuyện, nhiều lúc chỉ nhìn nhau rồi cười. Có những lúc tớ rất mong được ôm lấy cậu dù chỉ một lần nhưng không thể, cậu và tớ ở quá xa nhau. Những khao khát đó tớ đều cố kìm nén…
Tớ đã từng rất hạnh phúc có lẽ vì cậu là người đầu tiên mang lại cho tớ những cảm xúc đó, cảm giác yêu và được yêu. Nhưng có lẽ khoảng cách hay điều gì đó đã làm chúng ta mâu thuẫn, cảm giác không thể hiểu được đối phương dần nhen nhóm trong tớ và cậu. Cứ như vậy, đến một ngày chúng ta chia tay, tớ chặn facebook cậu. Lý do khiến chúng ta chia tay là do cả hai không có được sự tin tưởng tuyệt đối của nhau. Đúng vậy, có một cái gì đó khiến tớ vẫn còn mông lung, tớ yêu cậu nhưng điều đó không có nghĩa là tớ hoàn toàn tin cậu. Có những lúc cậu nói dối tớ, tớ biết chứ! Cậu không chỉ nói yêu với mình tớ.
Tớ yêu cậu, cho đến tận bây giờ. Kể từ khi chặn cậu, không đêm nào là tớ không xem trang cá nhân của cậu, dĩ nhiên là bằng nick khác. Tớ vẫn hi vọng, một lúc nào đó, cậu sẽ thành thật với tớ!
Cũng một thời gian khá lâu sau, tớ bỏ chặn cậu. Vào đêm giao thừa hôm đó, tớ không biết điều gì đã điều khiển tâm trí tớ nữa, có lẽ những hình ảnh cậu luôn thường trực trong tớ, ánh mắt chân thành hôm đó luôn chiếm trọn tâm trí tớ, tớ nhắn tin chúc mừng năm mới cho cậu rồi cậu nói xin lỗi tớ, xin lỗi tớ một cách da diết khiến tớ lại lay động. Tớ lại tha thứ cho cậu và cuộc tình của chúng ta lại tiếp tục. Sau này tớ tự hỏi, nếu ngày đó tớ không nhắn tin liệu cậu có tìm tớ và chủ động nói xin lỗi tớ?
Chúng ta yêu nhau thêm được vài tháng, dường như những mâu thuẫn, những bất đồng quan điểm cũ lại khiến chúng ta rời xa. Một lần nữa tớ và cậu chia tay. Lần này cậu bắt tớ phải là người hủy kết bạn với cậu, ok tớ hủy.
Có những lý do tưởng chừng như quá đỗi mong manh, có những loại tình cảm tưởng chừng như quá đỗi mơ hồ, có lẽ đó cũng là những gì thuộc về tớ và cậu. Tớ là một người lụy tình, đúng vậy. Tớ không thể nào quên được hình ảnh cậu, nụ cười cậu và đặc biệt là đôi môi đầy quyến rũ đó. Cứ mỗi lần tớ nghĩ đến những thứ đó hay những kỷ niệm xưa dường như những lừa dối, những nỗi đau cậu đã từng gây ra cho tớ tớ đều quên đi hết. Đối với tớ, những gì còn đọng lại sau cùng mỗi khi ta nghĩ đến chính là giá trị đích thực của nó. Đúng vậy, tớ đã từng nghĩ tớ sẽ chỉ lưu lại những kỷ niệm đẹp về cậu thôi.
Kể từ ngày tớ hủy kết bạn với cậu, cũng như mọi lần, vẫn lục tìm những thông tin mới nhất về cậu, từng đêm. Tớ đã rất mong, rất hi vọng, một ngày nào đó cậu sẽ nhắn tin với tớ, xin lỗi tớ một lần nữa mặc dù tớ đã tự hứa sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu lần thứ hai. Ngày hôm đó, bằng những dòng tin nhắn, cậu đã nói những điều tớ sẽ chẳng bao giờ quên mà mỗi khi nghĩ đến tớ lại rất đau. Bao nhiêu kỷ niệm đẹp bỗng dừng lại và lụi tắt khi tớ nghĩ đến những lời nói phũ phàng đó…
Mặc dù vậy, tớ vẫn mong nhận được lời xin lỗi từ cậu. Có lẽ tớ sẽ lại bị rung động một lần nữa, có lẽ trái tim sẽ lại điều khiển lý trí tớ lần thứ hai, có lẽ tớ sẽ lại bị tổn thương, nhưng tớ vẫn muốn lắng nghe một lý do nào đó từ cậu. Biết bao lần có những lời mời kết bạn mới, tớ đã rất hi vọng đó là cậu nhưng rồi lại thất vọng. Cứ như vậy thời gian trôi qua đến tận mấy tháng sau. Vào một ngày tớ đang ở ký túc xá với bạn bè, có một lời mời kết bạn mới. Đây cũng là lần duy nhất tuyệt nhiên tớ không chút hi vọng đó là cậu để đến khi nhìn thấy tên cậu mặt tớ đã tái xanh. Tớ vẫn không thể quên giờ phút đó, tim tớ đập rất nhanh, dường như tớ chẳng thể nói nổi một lời. Tớ vừa vui lại vừa sợ, liệu tớ có cho phép cậu làm tớ tổn thương thêm một lần nữa?
Đến tối về tớ mới nhắn tin hỏi cậu, tại sao lại như thế? Tại sao lại kết bạn với tớ? Cậu nói xin lỗi tớ, cậu nói cậu nhớ tớ rất nhiều, nói yêu tớ rất nhiều. Tớ hỏi tại sao cậu không yêu một ai đó ở trong đất nước mình mà lại tìm tớ như vậy? Cậu nói cậu không thể, cậu đã cố gắng tìm một ai đó như tớ nhưng không tìm được. Hình ảnh tớ không thể thay thế trong tâm trí cậu… Cậu đã nói rất nhiều nhưng ngày hôm đó tớ phủ định tất cả, tớ nói không với lời đề nghị quay lại. Đúng vậy, tớ vẫn còn rất yêu cậu nhưng lòng tự trọng không cho phép tớ chịu tổn thương thêm một lần nào nữa. Rồi cậu hủy lời mời kết bạn mà cậu đã gửi cho tớ.
Chúng ta đã trở nên xa lạ kể từ đó, cũng đã được hơn một năm. Tớ đã rất vui vì đã có một thời gian tớ đã không còn bị rung động bởi những tấm hình cậu đăng lên nữa. Nhìn thấy cậu tươi cười trong những bức hình mới tớ rất vui. Có lẽ cậu đang sống tốt? Rồi tớ lại chợt buồn rồi nghĩ ngợi, liệu có bao giờ cậu nghĩ về tớ nữa không kể từ ngày đó? Còn tớ, những cảm xúc về cậu chỉ giảm đi một khoảng thời gian rồi lại vẫn vậy, tim tớ vẫn đập mạnh mỗi khi cậu đăng một dòng trạng thái mới rồi tự hỏi, liệu có liên quan đến tớ? Cậu chẳng bao giờ đăng hình thân mật với bất kỳ cô gái nào khác, cậu vẫn để chế độ độc thân, liệu cậu vẫn còn chưa quên được tớ? Liệu giờ cậu quay lại, chúng ta có thể yêu nhau thêm lần nữa? …. Tớ thà để cậu phụ tớ một lần nữa chứ tớ chẳng thể phụ cậu thêm. Tớ không hề hối hận khi ngày đó tớ đã rất phũ với cậu nhưng tớ vẫn thấy mình thật tệ, tớ đã làm cậu tổn thương rất nhiều. Tớ cứ luôn mang trong mình mặc cảm tớ là người có lỗi mặc dù tớ biết tớ làm vậy chẳng hề sai. Nhưng có lẽ mọi chuyện đều kết thúc rồi! Cậu là ký ức của tớ!
Ngày hôm nay hẳn là một ngày đặc biệt vì nó đánh dấu ngày mà tớ với cậu không còn một chút ràng buộc nào cả. Vào lúc sáng sớm, cậu có gửi cho tớ một tin nhắn và đoạn hội thoại chỉ vỏn vẹn 4 câu:
    “-     Xin chào :D
-              Chuyện gì vậy :/?
-              Xin lỗi, tớ nhầm, tạm biệt.
-              Ok”
Tớ chưa kịp định hình được cảm xúc của mình khi nhắn đoạn hội thoại trên. Tớ tự hỏi liệu rằng cậu đã thực sự cho tớ vào quên lãng? Tớ đã từng nghĩ nếu một lần nữa cậu quay lại, tớ sẽ tha thứ cho cậu nhưng có lẽ tớ đã sai. Cậu đã không cần tớ nữa, cậu không muốn nói chuyện với tớ nữa, cậu thậm chí không cho tớ một cơ hội để nói đôi điều với cậu, cậu nói lời tạm biệt sao nhanh vậy? Tớ có rất nhiều điều muốn nói với cậu mà…
Tớ lại lục tìm cậu trên instagram, trước đó cậu luôn để chế độ riêng tư nhưng đến hôm nay tớ đã thấy nó ở chế độ công khai. Một chút hồi hộp và lo lắng, tớ nhanh chóng nhìn xuống những bức ảnh thì tớ thấy có đôi ba bức cậu chụp với một cô gái khác. Tớ câm lặng một hồi. Tớ đã từng rất mong muốn cậu có người yêu mới để tớ có thể từ bỏ cậu một cách dễ dàng hơn nhưng cho đến hôm nay, khi nhìn thấy bức hình cậu thân mật với cô gái khác, tự nhiên tớ thấy đau lòng đến lạ, cứ như thể mình bị phản bội, như thể cậu đã không thực hiện đúng lời hứa rằng cậu sẽ không thể yêu ai trong đất nước mình. Là do tớ, tớ luôn nghĩ rằng ở một mức độ nào đó, cậu sẽ không yêu một ai khác ít nhất là trong đất nước cậu đang sống vì cậu đã từng nói với tớ, cậu không thích những cô gái như vậy. Bởi vậy, cho đến hôm nay, khi nhìn thấy những bức hình đó, tớ thấy bất ngờ. Tớ cứ phản ứng như thể cậu là người có lỗi vậy. Tớ xin lỗi, có lẽ tớ đã quá ích kỷ. Nhưng dù sao, mọi chuyện giữa tớ và cậu đã kết thúc rồi. Tớ biết rằng những thứ mà trước đây tớ đã nói là mình nên từ bỏ giờ đây buộc phải từ bỏ, từ bỏ thứ tình cảm mong manh tựa giọt sương chiều tàn mà tớ đã giữ suốt mấy năm qua.
Nhìn lại cuộc tình này, biết bao nhiêu điều tốt đẹp mà tớ đã bỏ lỡ. Những lời tán tỉnh từ những người khác khiến tớ cảm thấy thật vô vị. Mỗi khi nói chuyện với ai, vô hình chung tớ lại so sánh với cậu rồi tự hỏi làm sao tớ có thể yêu một ai khác khi với tớ tất cả đều chất chứa những hình ảnh của cậu? Dẫu vậy tớ vẫn sẽ tin rằng, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi bởi lẽ chúng ta đang ở nơi chưa bao giờ thuộc về nhau!

Có lẽ nếu chúng ta ở cùng một đất nước thì mọi chuyện sẽ khác!

Bầu trời xanh trong, những đám mây đua nhau bay về những chân trời khác biệt. Đất tỏa ra những mùi hương đặc biệt, mùi của mơn mởn những chồi non. Lại một mùa xuân nữa bắt đầu, nắng nhẹ chạm vào mái tóc cô gái của tôi. Mái tóc ngang vai ấy giờ đã chấm lưng. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi tung những tán cây, một chiếc lá vương trên mái tóc em. Nó níu mãi như chẳng muốn buông rồi rơi xuống lòng đường. Em thong thả tản bộ trong khuôn viên trường, hướng về phía giảng đường. Hôm nay, chúng tôi có tiết lên lớp.





Tôi gặp Khang là vào một buổi sáng mùa đông. Đó là một ngày cuối tháng Mười, tuyết đã phủ khắp lối đi trên tất cả các con đường ở Paris. Gió không đủ mạnh và nắng cũng không quá hanh vàng. Những cơn mưa bụi lất phất bay như sương mù ảm đạm. Những tán cây cũng ảm đạm. Cảnh vật hai bên đường dường như cũng vắng vẻ và im ắng.

(Cho những ngày tuổi trẻ chơi vơi)
Tôi đến Vancouver vào một ngày mùa Thu dìu dịu, khi lá phong nhuộm đỏ khắp bầu trời. Bố mẹ nuôi nói rằng lúc tôi đến sân bay Jimmy sẽ ra đón. Jimmy là con trai độc nhất của họ nghĩa là em trai nuôi của tôi. Máy bay vừa hạ cánh, tôi kéo hành lý xuống, không quá khó để tôi nhận ra cậu nhóc đội mũ lưỡi trai, mặc y phục quân đội đang đứng ở một góc, mắt láo liên tìm kiếm. Cách đây ba năm, Jimmy chỉ là một thằng nhóc mặt búng ra sữa vậy mà giờ đây cậu lớn phổng phao, cao ráo, tay chân rắn chắc, ra dáng bậc trượng phu. Có lẽ do được rèn luyện trong môi trường quân đội.


Dường như vì một lời hẹn ước suốt cuộc đời với Hoshi mà tôi luôn đến đây trong những ngày trời nhiều mây, bồng bềnh, trắng xốp như kẹo ngọt. Cô có đến đây không? Giờ đây tôi chỉ còn nhớ mang máng hình bóng cô. Hoshi đã từng nói với tôi về một loài hoa chỉ có ở vùng núi cao lạnh giá nhưng loài hoa ấy, có tên gì. Ký ức mất đi tôi cũng đã quên hết mọi chuyện trên thế gian này. Muốn được cùng cô bạn mà mình quý mến nhớ lại, chuyện đã qua tựa như hoa anh đào rơi xuống trong đêm giá lạnh, ngưng được chốc lát rồi lại biến mất, hơi ấm cũng tan dần đi nhưng vẫn còn cảm giác trong lòng bàn tay.

Sản phẩm mới
Giầy Việt Nam
Xe đạp điện Việt
BACK TO TOP