
Tôi gặp Khang là vào một buổi sáng mùa đông. Đó là một ngày cuối tháng Mười, tuyết đã phủ khắp lối đi trên tất cả các con đường ở Paris. Gió không đủ mạnh và nắng cũng không quá hanh vàng. Những cơn mưa bụi lất phất bay như sương mù ảm đạm. Những tán cây cũng ảm đạm. Cảnh vật hai bên đường dường như cũng vắng vẻ và im ắng.
Tôi gặp Khang khi tôi đi bộ qua con phố trồng đầy những cây Muguet. Vào mùa này hoa Muguet chưa nở rộ. Những tán lá nhỏ vàng ươm vươn ra buồn tẻ và cô đơn. Chẳng bù lại những lúc hoa phủ kín cả thân cành khiến người qua đường phải ngỡ ngàng dừng chân nhìn ngắm, chỉ một làn gió nhẹ cũng có thể thổi bung những cánh hoa rơi xuống gần trạm xe bus, trông thật đẹp mắt. Tôi ngồi vu vơ suy nghĩ gì đó chợt cảm thấy mình cô đơn, thật sự cô đơn. Cảm giác ở một nơi nào đó đã không còn người chờ đợi mình khiến tôi thấy lạc lõng, mọi thứ càng trở nên ảm đạm. Mail của đứa bạn thân cách đây một tuần lại làm tôi nhớ đến Đăng. "Cậu biết tin gì chưa, Đăng sắp kết hôn rồi đó". Tôi mỉm cười, thì ra đó là lý do tại sao những email của Đăng dành cho tôi ngày càng thưa thớt và nhạt nhẽo dần. Tôi không thể bắt anh sống trong cô đơn, bắt anh chờ đợi tôi trong những năm dài đằng đẵng như thế, nếu vậy thì tôi ích kỷ quá. Yêu người ta nghĩa là mong người ta hạnh phúc nhưng sao mắt tôi lại cay thế này. Có thể trước lúc kết thúc tình yêu, mọi thứ đến rất nhẹ nhàng nhưng khi buông tay tôi mới nhận ra, thì ra mình đã yêu một người nhiều như vậy. Tôi đã giữ tình yêu ấy trong một khoảng lặng yên dài. Đôi lúc cũng có giận dỗi, cũng có cãi nhau nhưng đằng sau đó là hiểu nhau hơn, lắng nghe nhau hơn và lại thương nhau hơn. Có lẽ vậy, không quá bình lặng, không quá sóng gió, tình yêu của tôi và Đăng rất nhiều màu sắc và mùi vị. Kể cả vị chia tay. Thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy Đăng nói, nhẹ như gió: "Anh yêu em, dù có thế nào anh vẫn yêu em". Một đời có yêu mấy người đi chăng nữa cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là bản thân mình đang sống yêu thương, mỗi ngày đều yêu thương. Mối tình đầu của tôi đọng lại trong ký ức đầy những kỷ niệm đẹp đẽ và chẳng bao giờ quên được, như những mùa đông Paris đang trôi...
Tôi cứ ngồi lặng im như thế cho đến khi một chiếc xe bus đến. Rồi bước lên và không nhớ là mình để quên cuốn truyện manga ở trạm. Một chàng trai đến trước mặt tôi. Tôi đã không ngẩng đầu lên để nhìn anh. Chỉ cảm nhận ở anh một mùi hương rất đặc biệt, nó phảng phất mùi hoa sữa và ngọc lan tạo cảm giác ấm áp rất dịu dàng. Anh nhìn tôi nở một nụ cười tươi. Tôi cầm cuốn truyện, lời cảm ơn lí nhí thốt ra khỏi miệng nhưng vẫn còn ngượng ngùng lắm. Chỉ đến khi anh khẽ khàng lên tiếng, tiếng nói nhỏ cũng trầm ấm như mùi hoa sữa dịu dàng.
- Em không sao chứ!
Khang là một chàng trai kỳ lạ, xa xôi một cách kỳ lạ nhưng cũng dịu dàng một cách kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ hiểu anh đang nghĩ gì. Sự kín đáo dường như trở thành bản tính của người Hà Nội có thể đã thấm sâu vào con người anh khiến tôi cảm giác đôi khi anh thật gần mà cũng thật xa vời. Nhưng mỗi lần nói chuyện với Khang tôi lại thấy rất thoải mái và dễ chịu. Khang không nói nhiều, cũng hoàn toàn không quan tâm đến một ai đó quá mức. Đó không phải là sự vô tâm, đơn giản đối với một người Hà Nội như anh thì đó là nét thanh lịch khi quen với một người bạn mới. Mãi đến sau này tôi mới biết, đặc tính rất riêng biệt ấy chỉ thuộc về Khang. Những ngày cuối tháng Mười mưa bụi lạnh lẽo trên đất khách, thật may mắn vì tôi đã gặp Khang. Nó khiến ngày hôm ấy của tôi trở nên ấm áp và nhiều niềm vui. Và cả những ngày tháng sau này ở PaRis nữa tôi vẫn thầm cám ơn Khang vì một tình bạn thật kỳ diệu.
Nhà ngoại tôi và nhà Khang chỉ cách nhau một bến tàu điện ngầm. Chúng tôi thường hẹn nhau ở một quán nhỏ nào đó và ngồi cùng nhau, đơn giản chỉ là ngồi cùng nhau. Khang thích mùa đông Paris, có lần anh đã nói với tôi như thế. Mà cũng đúng. Tôi vẫn còn nhớ tháng Mười đầu tiên của mình ở Paris, đọng lại trong tâm trí tôi là những con đường ngập tràn xác lá vàng, những bông tuyết rơi phủ khắp lối đi. Bên dòng sông Seine, những chiếc lá bay rồi nép mình trên dòng nước, tôi chăm chú ngắm nhìn mà chẳng bao giờ thấy chán. Khang nói những con đường ở đây rất giống với những con phố nhỏ của Hà Nội. Có một buổi sáng cuối tuần nào đó, tôi và anh lại rong ruổi trên đai lộ Champ Elysee hay ngồi trong góc quán nhỏ nhâm nhi cốc cappuccino và ngắm nhìn dòng người qua lại. Cảm giác quen thuộc ấy đôi khi gần gũi nhưng cũng ấm áp lạ kỳ như có một ai đó luôn bên cạnh sẽ khiến người ta vững tâm và vui vẻ, vì biết rằng mình không cô đơn.
Đầu tháng Mười Hai, trận tuyết thứ ba đến phủ kín những con đường Paris. Hôm ấy Khang rủ tôi đi ăn mì Fettuccine Funghi. Đó là quán mì nằm trên một con phố nhỏ, lúc nào cũng có khách ra vào nhộn nhịp. Những sợi mì Funghi thơm và bốc khói nghi ngút. Xung quanh tôi là những đôi vợ chồng, họ ngồi với con cái vừa ăn vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị sau một ngày dài bận rộn. Tôi lặng im không nói gì để vị giác tận hưởng hương vị mì Paris. Chẳng biết Khang nhìn thấy điều gì từ tâm trạng của tôi mà anh đột nhiên lên tiếng.
- Em có nhớ Việt Nam không?
Tôi nhìn Khang, hình như anh cũng có tâm trạng giống tôi.
- Thế còn anh, anh có nhớ không?
Khang nở một nụ cười. Rất gần gũi và ấm áp.
- Con người mà, ai đi xa cũng đều nhớ về quê hương của mình hết. Thậm chí ngay lúc này đây ngồi ăn mì với em thì anh đang nhớ về Hà Nội. Những món ăn ngon nhất của Hà Nội đều nằm trên những con đường nhỏ xíu, những ngóc ngách nhỏ xíu, quán cũng nhỏ xíu. Nghĩ rồi lại thấy sống mũi mình cay cay. Hình như có một Hà Nội giữa lòng Paris, em có thấy vậy không.
- Uhm, em không nghĩ vậy đâu. Chắc tại anh nhớ Hà Nội nhiều quá nên mới có cảm giác này.
- Có lẽ vậy.
Tôi và Khang cũng giống nhau thôi, lúc này tôi cũng đang tưởng tượng có một Sài Gòn giữa lòng Paris. Quán nhỏ, góc cafe, những con đường nhộn nhịp nhưng rốt cuộc tôi cũng đi chỉ để quên một hình bóng. Khang thường kể cho tôi nghe nhiều về phố Núi Trúc nơi anh sinh ra và lớn lên, nơi hương hoa sữa ngọt ngào những ân tình trải đều và đượm nồng trên từng vòm cây góc phố. Hương hoa lặng lẽ trong hơi gió mùa mỏng manh, mơn man những nhớ thương, một chút lưu luyến như muốn níu bước chân người ở lại. Những ngày tháng sống đời sinh viên giản đơn và không quá nhiều lo toan bận rộn ấy vẫn còn vương vất đâu đó chưa xa...
Rời khỏi quán mì, tôi và Khang đi bộ qua những con phố nhỏ, tuyết không ngừng rơi xuống làm lạnh cóng bầu không khí xung quanh. Tôi nhớ hồi ở Sài Gòn, khi đi ra đường vào mùa đông tôi hay cho tay vào túi áo khoác để cảm thấy chút ấm áp dễ thương mà mùa đông mang lại. Nhưng đi với Khang tôi không có cơ hội làm thế, vì lúc này tôi thấy đôi tay mình đang nằm trong túi áo khoác của anh. Tôi ngước lên nhìn Khang để xem phản ứng, nhưng thấy anh khẽ cười. Tôi cũng cười. Và chẳng ai nói thêm gì nữa. Bàn tay tôi và Khang đã đan vào nhau trong túi áo khoác của anh. Tuyết vẫn không ngừng rơi nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thấy lạnh.
Đêm giáng sinh sau khi ăn tối xong, tôi và Khang đi ra biển. Anh mang thêm vài cành củi khô và một bao diêm, chúng tôi chọn chỗ ít tuyết, đặt mấy hòn đá lên trên. Sau khi nhóm lửa Khang kéo tôi lại gần anh hơ bàn tay cho khỏi lạnh. Chợt, Khang nhìn tôi, đôi mắt anh phản chiếu ngọn lửa đang cháy bập bùng.
- Còn mấy tháng nữa kết thúc khoá học rồi, em có định về Việt Nam không?
- Chắc là em sẽ về. Còn anh?
Khang ngập ngừng, giọng nói có vẻ hơi buồn.
- Anh cũng chưa biết nữa. Mà có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Việt Nam.
Đôi lần tôi thấy Khang định quay sang nói với tôi điều gì đó nhưng khi nhìn vào mắt tôi, anh lại thôi. Tôi không thắc mắc cũng không muốn hỏi lý do. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Trước kỳ nghỉ hè tôi về Việt Nam, hoa Muguet nở kín những con đường Paris. Bên dòng sông Seine, công viên thành Paris, những cánh hoa màu trắng rũ xuống như chiếc chuông khoe sắc rực rỡ như muốn níu chân những người lữ khách .Tôi thích vẻ đẹp của hoa Muguet. Đó là loài hoa may mắn, hạnh phúc. Nó khiến tôi muốn ngắm nhìn một cách đầy nâng niu trân trọng. Suốt mùa hoa Muguet nở, tôi ít gặp Khang hơn, chúng tôi đều bận rộn với những công việc riêng, thi thoảng cũng nhắn tin hỏi thăm nhau. Một ngày cuối tháng Bảy, tôi và Khang đi dạo quanh bờ sông Seine. Những cánh hoa Muguet tung bay trong gió tạo nên một khung cảnh đẹp lạ lùng. Giọng Khang nhỏ và trầm, anh nói chậm rãi như cố giấu nỗi hoang mang.
- Mình còn có ngày gặp lại nhau nữa không em?
Tôi đáp lời Khang nói rằng mình sẽ gặp chứ, nhưng thực ra tôi đang nói dối bản thân mình, có ngày đó không? Tôi cũng không biết.
Khang tiễn tôi ở sân bay. Hôm ấy bầu trời Paris xanh trong, nó khác xa với lần đầu tiên tôi gặp anh, bầu trời màu chì. Thì ra chúng tôi đã cùng nhau đi qua những mùa đông Paris, đầy kỷ niệm và nhiều niềm vui như vậy. Khang khẽ nắm tay tôi, anh nói vài câu tạm biệt trước khi tôi mỉm cười đi vào trong. Bóng Khang khuất dần sau bức tường sơn trắng hòa lẫn trong màu nắng vàng dịu nhẹ. Tạm biệt nhé! Paris.
Một mùa đông nữa lại về. Đường phố Sài Gòn đêm nay dường như khác hẳn. Mọi thứ không quá rực rỡ nhưng dịu dàng và thật bình yên. Cảm giác được trở về quê hương không hề lạnh lẽo mà rất ấm áp, ít ra là với tôi trong lúc này. Chẳng biết giờ này Khang đang làm gì, ở một nơi nào đó anh có hạnh phúc không. Tôi chưa bao giờ tự hỏi tình cảm của tôi và Khang là như thế nào, không nhất thiết phải gọi tên tất cả, đặc biệt là tình cảm khi lòng mình đã tự do, thư thái rồi. Có xa xôi gì đâu khi trong tâm tưởng người ta vẫn luôn nhớ về nhau. Điện thoại bất chợt reo lên. Tôi ngạc nhiên vì tin nhắn của Khang. "Em khỏe không, anh đang ở Hà Nội. Giáng sinh vui vẻ em nhé, mình sẽ gặp lại nhau". Như những tin nhắn trước đây nhưng đó là những dòng cảm xúc rất đặc biệt về một chàng trai đến từ Hà Nội. Dòng tin nhắn gần đây nhất, chỉ ngắn ngủi ba chữ "Anh yêu em". Ba chữ ấy thật kỳ lạ, cảm giác với tôi vẫn nguyên vẹn như ban đầu.

Một chiều cuối tháng Một, tôi ngồi ở Blue. Cửa sổ mở, lộng gió. Sài Gòn của những ngày lâu lắm rồi, bắt đầu hiện về, từng chút một.
Tôi nhớ ngày cuối cùng mình rời Paris cũng là một buổi chiều như vầy. Nhìn qua cửa sổ máy bay, thành phố tiễn tôi đi bằng những chùm hoa Muguet muốt trắng trải dài trên thảm cỏ trước công viên Thủ Đô. Chiều Paris dường như yên tĩnh, lặng lẽ vô ngần, không giống với những cơn nắng hanh hao, ồn ào khắp ngõ ngách của Sài Gòn mà tôi vừa trở lại. Công việc cộng với những mối quan hệ không tên khác đủ sức làm đầu óc tôi quay cuồng, đủ để níu tôi ra khỏi những cảm xúc mình từng có với PaRis. Năm năm mà cứ như một cái chớp mắt, như sự đổi thay chóng vánh giữa ngày và đêm. Đúng là cuộc sống, đã có lần tôi đổ lỗi cho cuộc sống, vì cơm áo gạo tiền, vì bận này, bận nọ mà mình lơ là với cảm xúc ngày cũ. Nhưng không thể phủ nhận rằng, cuộc sống có những thứ ra đi thì cũng có những thứ quay về, ở lại, rồi nằm yên đó mãi mãi, để bắt chúng ta phải có quyền thương nhớ. Tất nhiên, thương hay nhớ là do mỗi người. Bởi kỷ niệm là ngày cũ, nếu không có những ngày cũ đó, chúng ta biết nhìn về đâu mỗi khi ngoảnh lại phía sau lưng mình.
Cứ thế, tôi tiếp tục cuộc sống của mình giữa Sài Gòn vội vã này mà không vướng víu kỷ niệm. Cho đến một ngày tôi vô tình gặp lại Khang ở Blue. Blue là tên một quán café của anh họ tôi, cứ mỗi lần mệt mỏi với tâm trạng của bản thân tôi lại tìm đến để trốn đời tấp nập. Khang đến Blue không phải vì biết tôi ở đó mà vì chuyến công tác vào Sài Gòn, rồi ghé quán cùng một người bạn. Người bạn đó cũng là đồng môn với anh họ tôi. Những mối quan hệ hình như đã được sắp đặt sẵn. Tôi không biết có nên gọi đây là số phận không. Nghĩ về Khang và những mùa Đông PaRis là nghĩ về những ký ức dịu dàng nhất, dẫu đó chỉ là sự dịu dàng thoáng chốc để lấp đầy một nỗi đau dong dài. Cho đến hôm nay hình ảnh về Đăng vẫn chưa chịu rời đi khỏi ký ức tôi. Chẳng trách mà Elizabeth Gilbert đã từng viết .”Ai đến PaRis cũng có một mối tình. Nhưng có ai đến PaRis để quên đi một mối tình không”. Chắc chỉ mỗi tôi. Cũng đôi lần tôi tự đặt câu hỏi cho trái tim mình và cảm thấy lạc lõng với những điều đó .Tôi có còn yêu Đăng như ngày trước hay chỉ ngộ nhận một chút bởi sự trở về bất ngờ của Đăng .Tôi đang nhớ Khang hay chỉ là cảm giác mong được gặp lại Khang như gặp lại một người bạn cũ. Mọi thứ nghe thật mơ hồ và ảo tưởng.
Chẳng hiểu Đăng lấy thông tin từ đâu mà biết cả địa chỉ chỗ tôi làm. Một buổi chiều, Đăng đến đón tôi ngay trước văn phòng giữa khu trung tâm thương mại sầm uất nhất Sài Gòn, trên tay cầm sẵn một chiếc mũ bảo hiểm .Tôi thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng để anh nắm tay băng qua dòng người hối hả lúc tan tầm. Hôm nay Đăng rất lạ, tôi có cảm giác hình như anh không còn là Đăng của năm năm trước mà tôi quen biết. Anh đã kết hôn, vậy người con gái ấy đâu .Tôi không muốn hỏi, mặc dù trong lòng đang mơ hồ, lo sợ một điều gì đó.
Đăng là mối tình đầu của tôi, là cả quãng đời học sinh từ hồi cấp 3 đến những năm đại học đầy gian khó. Đăng là vô vàn kỷ niệm gắn với từng ngóc ngách nhỏ xíu của Sài Gòn, những con đường phủ đầy lá me non mà chúng tôi từng đi dạo, đến những ly kem lạnh buốt tay trong mùa Đông hiếm hoi của thành phố phương Nam này. Chúng tôi đã từng đi qua những ngày nắng, rồi những ngày mưa, để có với nhau tất cả niềm thương nỗi nhớ một thời. Nhưng vì nhận thức về tình cảm của chúng tôi rất mong manh nên đến tận bây giờ nó cứ mãi lửng lơ như vậy. Có lúc tôi muốn cùng Đăng làm lại từ đầu nhưng một phần nào đó trong tôi lại muốn buông tay khỏi anh .Tôi biết và anh cũng biết, chúng tôi chẳng còn gì để nhớ về nhau ngoài những ký ức cũ kỹ tiềm tàng trước đây. Như người ta thường nói tình yêu đầu tiên khó khi nào đi đến đích .Thật vậy. Cảm giác với Đăng bây giờ không giống như cảm giác tôi có với Khang. Nó khác xa với lần đầu tiên tôi đặt chân đến PaRis. Có thể tôi không định nghĩa được tình yêu của mình dành cho Khang. Bởi là con gái, cảm xúc đôi khi thật không dễ để nói ra. Nhưng đã yêu thật thà thì tình cảm vẫn trao đi lặng lẽ như vậy.
Tôi ngồi đối diện với Đăng trong buổi tối muộn, ở một góc thành phố ướt mưa. Chẳng biết lòng đang vui hay buồn, tâm trạng vừa ủ dột khi nhớ về ngày cũ lại cũng vừa thấy an yên khi biết Đăng vẫn sống khỏe mạnh ngồi trước mặt tôi. Qua ô cửa kính tôi nhìn rõ ánh sáng hắt vào, là bờ vai vững chãi của Đăng đang run lên bần bật.
-Chúng ta bắt đầu lại, được không em ?
Đúng như tôi dự đoán, phải khó khăn lắm Đăng mới nói ra câu ấy, câu nói mà tôi đã từng mong đợi biết bao của 5 năm về trước.
-Để làm gì hả anh ? Khi sự chờ đợi, kiên nhẫn của em dành cho anh đã không còn.
-Vậy, anh phải làm sao để hạnh phúc trở lại đây em ?
-Em không biết ! – Tôi nhìn ra những giọt nước đang nhão nhoẹt nhiễu tong tong xuống ô cửa kính mờ đục ngoài kia. Mà em nghĩ chắc người ta chẳng bao giờ muốn một mối tình cũ đã trở nên xa lạ rồi giờ lại bất chợt quay về.
Lặng im. Đăng tựa lưng vào thành cửa .Tôi đọc được trong mắt anh là sự hoang hoải, tiếc nuối. Điều đó khiến tim tôi mềm nhũn ra. Cảm giác như chính tôi có lỗi với anh vậy, dù tôi đã từng hụt hẫng thật nhiều khi biết tin anh sẽ kết hôn với người con gái khác.
-Anh có thể hôn em một lần không ?
Đăng ngước nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến lạ kỳ, mặc cho tôi mặc định sẽ không để đôi mắt đó ám ảnh nữa nhưng tôi không làm được. Môi tôi chạm môi anh, vừa dịu dàng vừa âm ấm. Khi những cơn gió lạnh lùng thổi qua, tôi nhớ nơi này năm năm trước, nơi Đăng bỏ lại tôi với một nụ hôn nhẹ như gió thoảng.
Bất giác tôi nghĩ đến Khang, anh thường hay nhét vào tay tôi cốc cappuccino ấm sực trong ngày Đông tôi thấy mình trống rỗng, buốt buốt.
-Anh đừng làm vậy, em không thích thế đâu ?
Tôi buông tay khỏi Đăng. Giữa cơn mưa đêm lạnh buốt, tất cả như chìm vào một thứ ánh sáng hiu hắt mờ ảo, Đăng nhìn tôi cũng mờ ảo hiu hắt. Anh bước đi, không quay đầu lại. Bởi chúng tôi đều biết, ở một đoạn đường nào đó trong cuộc đời này, tình cảm rốt cuộc vẫn nên giữ mãi ở một điệp khúc chân thành và trong trẻo, đôi khi là để dành riêng một góc, cất vào, khóa lại, rồi quăng chìa. Khi đó, Đăng vẫn mãi là một đám mây xốp trắng mà tôi không bao giờ chạm tới được.
-Rose’e… Rose’e… Anh yêu em !
Tiếng gọi của Đăng như một khúc ca dai dẳng, xoáy sâu vào tâm trí tôi, át cả tiếng mấy chiếc xe tải đang phóng bạt mạng băng qua những giọt nước mưa, vỡ tan, rớt tung tóe trên mặt đường, đọng lại trên những cành cây, ngọn lá, thấm vào mắt tôi, cay xè. Năm năm rồi, tôi mới nghe lại chính người tôi yêu thương đang gọi tên tôi.
Đăng thích gọi tôi là Rose’e. Vì tôi mang hai dòng máu Pháp-Việt. Trong tiếng Pháp, Rose’e có nghĩa là giọt sương, anh nói gọi như vậy vừa đặc biệt vừa gần gũi thay vì gọi tên tiếng Việt của tôi là Thu Sương. Rose’e là cái tên mà Đăng dành riêng cho tôi và chỉ có anh mới có đặc quyền gọi. Nhưng giờ cái tên ấy đã theo anh đến một nơi xa lơ xa lắc, nơi đó tôi mãi mãi không thể nào đặt chân đến được.
Một buổi sáng chủ nhật ở Blue, tôi tạt ngang quán để đưa cho ông anh họ cuốn sổ tay có ghi mấy công thức pha chế cùng với một số cách làm vài món bánh truyền thống, thì gặp Khang. Khang ngồi lặng lẽ trên căn gác tầng hai của Blue, không thấy tôi từ phía sau. Khi tôi định quay đi thì nghe anh gọi.
-Sương, em mới đến sao không ở lại chơi một chút, rồi hẳn về.
Đột nhiên bàn chân tôi cứ đứng lì một chỗ. Mà thôi, tôi cũng không muốn tránh mặt Khang, tôi sợ điều đó lại làm tổn thương anh.
Chúng tôi ngồi vắt vẻo trên căn gác xép, thả mắt xuống đường, nhìn những con người hối hả dưới kia. Lúc này tôi mới nhìn kỹ Khang hơn, anh tuy là giám đốc của một công ty lớn ở Hà Nội, nhưng khi đến Blue lại chỉ trung thành với một style duy nhất, quần bò, áo sơ mi. Những lúc như vậy, tôi cảm thấy Khang thật gần gũi.
-Làm thế nào để quên đi một người trong khoảng thời gian nhanh nhất hả anh? – Tôi nhìn Khang, hít một hơi thật dài, kiểu giống như sắp được anh chia sẻ những điều thú vị.
-Là khi em có một tình yêu mới, khi đó em thấy cuộc sống của mình vẫn chẳng có gì thay đổi…
-Em thấy buồn, anh à. Chỉ hơi nhớ thôi, nhưng không thể bắt đầu lại. Hình như em đã sống lơ lửng quá.
-Đôi khi, người ta không định nghĩa được chữ yêu mình mang trong lòng đâu em. Nhưng một ngày nào đó em sẽ cảm nhận được, nếu được lựa chọn em sẽ chọn hạnh phúc chứ không phải buồn đau. Hạnh phúc dù ngắn ngủi nhưng nếu em sống trọn vẹn với nó, anh tin đó là khoảng thời gian ý nghĩa nhất của em.
Khang khẽ nắm bàn tay tôi, nở một nụ cười an nhiên .Trời mùa Đông lạnh, nhưng tôi thấy nhẹ lòng.
Sau cái ngày mưa tôi gặp Đăng và rất nhiều ngày trôi qua, anh không còn đến tìm tôi nữa. Tôi chẳng biết anh đi đâu, làm gì. Vậy mà anh vẫn đều đặn gửi mail cho tôi, mỗi tuần một lá, có tuần ba đến bốn lá thư, khi ngắn ngủn khi dài lê thê. Nhờ những lá thư đó, tôi mới biết. Hạ Mây, vợ sắp cưới của Đăng đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Đăng nói với tôi, anh không buồn vì đó vốn dĩ là cuộc hôn nhân được bố mẹ anh sắp đặt sẵn, vì Hạ Mây là tiểu thư một gia đình giàu có, và điều quan trọng bố Hạ Mây sẽ giúp cho công ty của bố Đăng vượt qua khó khăn khi đứng bên bờ vực phá sản.
“Rose’e à, chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác này, biết em đã có người yêu nhưng anh vẫn muốn em quay về. Làm sao anh có thể nhặt lại tình yêu mà chính anh đã đánh rơi nó .Thế nhưng những ngày bên em, anh muốn chứng minh rằng mình luôn là người yêu em nhất và anh nhận ra anh đã thật sự yêu em. Yêu em bởi chính sự trong sáng và chân thành trong trái tim em”.
“Nụ cười của em luôn khiến anh cảm thấy cuộc sống dường như rất ngọt ngào và nhẹ nhàng hơn”.
“Anh biết em đã không còn yêu anh, dù anh có cố gắng thế nào cũng chẳng thể tìm lại những ngày xưa cũ đó .Tất cả chỉ là một chút vương vấn của mối tình đầu tựa như cầu vồng sau cơn mưa. Và dĩ nhiên nó sẽ nhanh chóng tan biến đi trong phút chốc”.
“Ngày ấy chính anh đã bỏ rơi em, giờ đây anh đâu thể mơ lại giấc mơ mà chính mình đã tự bỏ lỡ. Điều duy nhất anh có thể làm cho em lúc này là để em đi tìm giấc mơ, anh biết giấc mơ đó không phải là anh. Đi qua những ngày mưa, điều em thật sự cần là những tia nắng ấm áp, chứ không phải là một cầu vồng mong manh”.
“Sẽ mãi hạnh phúc, em nhé !”
“Yêu em, giọt sương nhỏ của anh”.
Tôi nghe nước mắt chảy ngược vào tim nhưng lòng thấy bình yên. Vì ít ra tình yêu giữa tôi và Khang không lơ lửng như thế, nó sóng sánh như giọt cafe, vừa đủ ấm và nóng, vừa đủ ngọt và thơm để mỗi khi nghĩ về, tôi lại thấy hạnh phúc và ấm áp vào một sáng mùa Đông.
Sài Gòn giao mùa với những cơn gió heo may. Mùa này, Sài Gòn không lạnh lắm nhưng phố cũng xênh xang áo ấm, mà miền Nam làm gì có rét, chỉ là khoác cho có lệ.
Quán vắng. Hôm nay Khang nhắn tin tạm biệt tôi, anh vừa trở về Hà Nội sau chuyến công tác dài ngày ở Sài Gòn. Anh nói lời xin lỗi, vì vội quá nên không kịp gặp mặt, chỉ để lại một cái túi giấy màu xanh lá được thắt nơ cẩn thận .Tôi mở ra, bên trong là một lá thư và túi hạt dẻ ấm nóng.
“Rose’e !
Cho anh được một lần gọi em như thế nhé !
Không biết em có nhận được món quà này không. Nhưng anh vẫn tin là em sẽ đến Blue khi không có anh và sẽ nhận được.
Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không. Đó là một ngày mùa Đông PaRis, em để quên cuốn truyện manga ở trạm xe bus. Lúc đó em thậm chí còn không ngẩng đầu lên để nhìn anh.
Em bước vào trái tim anh lặng lẽ như thế, không ồn ào, không náo nhiệt.
Và một cách nào đó anh thấy mình thật sự hạnh phúc. Anh không nghĩ anh có thể quên được em dễ dàng như vậy, dù chúng ta đang ở hai nơi chốn xa lạ.
Phố Hà Nội lại sang mùa. Những con đường co ro, buốt lạnh trong một dáng vẻ hiu hắt. Nhấp ngụm cafe nhỏ bên khung cửa sổ mà anh cứ nhớ đến Sài Gòn - thành phố của em, nhớ những ngày cùng em làm hai langthanger chính hiệu ngắm nhìn phố xá vào một buổi sáng bình yên hay buổi chiều ồn ã, tấp nập. Có khi lại là một buổi tối dịu dàng, gần gũi đến kỳ lạ ở Blue.
Từ bao giờ mà anh thuộc về em, thuộc về Sài Gòn mất rồi. Anh vẫn chờ em ở đấy. Và mong một ngày nào đó em ra thăm Hà Nội để biết rằng anh luôn nhớ về em...
Điều cuối cùng anh muốn nói với em. Sài Gòn, thành phố mà anh chỉ vừa mới đặt chân đến, nhưng có những kỷ niệm sẽ không bao giờ quên. Vì anh đã yêu da diết một vùng đất phương Nam”.
Trên căn gác nhỏ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi chiều mùa xuân, gió lùa trong veo. Âm thanh “The Promise” – “Tracy Chapman” vang lên êm ái, nhẹ nhàng như những gì đẹp đẽ nhất của tôi, của Khang, của Đăng và của tuổi trẻ.
If you wait for me
Then I'll come for you
Although I've traveled far
I always hold a place for you in my heart…