[giaban][/giaban] [giamgia][/giamgia] [tomtat][/tomtat] [kythuat][/kythuat] [mota][/mota] Nhạc Trịnh, đèn cầy và người cũ
Hôm nay :

Hotline: 0120 220 1889 - 0902 108 162



“Anh hiểu em, bằng cả sự nhạy cảm mà tạo hóa vẫn tặng cho Song Ngư và khiến con cá khổ vì điều đó.”

Tôi là người cuối cùng ngồi lại văn phòng vào ngày hôm đó. Tôi nhớ là người quét dọn đã nhìn tôi bằng một ánh mắt rất kì quặc, sau khi đổ chiếc thùng rác cuối cùng và khép hờ cánh cửa đầy màu sắc lại. Tôi chính thức còn lại một mình trong cái văn phòng rộng 200m2 và ngẫm nghĩ về cái điều ngu ngốc tôi vừa làm hai tiếng trước.

Café Puku một ngày không đông khách, khi vào quán tôi thấy Việt ngồi một góc khuất, tay di di những giọt nước trên bàn thành những hình thù mơ hồ. Phải nói rằng so với những ngày đầu quen nhau, Việt trông ngày càng thu hút. Style ăn mặc đã khá hơn, tóc tai đã được cải thiện, kể cả cái dáng ngồi cũng thay đổi.Tôi thầm nhủ, tất cả những điều này đều có công sức của tôi.

- Xin lỗi vì gọi em ra trong giờ làm việc.

- Không sao văn phòng em cũng gần đây.

- Ừ. Anh biết. - Câu nói có vẻ dứt khoát khiến đoạn hội thoại trở nên khó khăn.

- Anh có thể vào đề nhanh hơn được không?

- Nếu đó là điều em muốn.

- Anh nói đi.

- Em thật sự không thấy mình sai sao? – Việt nhìn tôi bằng ánh mắt nửa hoài nghi nửa châm biếm, tôi thấy bực với ánh mắt đó.

- Giờ điều đó không quan trọng.

- Em có bao giờ nghĩ rằng có lúc nào đó em sẽ hối hận về điều này không?

- Có, nhưng không phải bây giờ và chắc lúc đó em cũng sẽ không nói với anh.

- Em thật ích kỉ và ngu ngốc.

Tôi đứng lên, hắt cốc nước lọc vào người Việt. Rất nhiều người trong quán quay lại nhìn chúng tôi. Việt lấy một tờ giấy ăn lau những giọt nước trên mặt. Anh nhìn tôi một thoáng, để tiền lại trên bàn rồi bước ra khỏi quán. Ngay giây phút đó, tôi cảm thấy chính mình đang vỡ ra giống như một chiếc bình pha lê rơi xuống đất từ một tòa nhà ba mươi tầng.


Hà Nội những ngày rộng và dài. Cả thời gian và không gian. Đi giữa phố mà thấy thênh thang và trống trải. Ngồi quán mà thấy chơi vơi và bề bộn, ngay cả khi trước mặt chỉ có một ly café.

Tôi lao đầu vào tất cả những gì có thể, lấp thời gian chông chênh. Làm những việc chúng tôi vẫn thường làm, làm bù cả phần của Việt. Trước đây, chúng tôi vẫn thường cùng nhau đến những trại trẻ em mồ côi gần thành phố, để mang đến những niềm vui nho nhỏ từ âm nhạc cho các em. Giờ tôi đi một mình, hát mà không tiếng đàn của anh.

Lần đầu tiên tôi gặp lại Việt là khoảng ba tháng sau trong một show nhạc Rock cho sinh viên, anh chơi cùng band một vài bản của Queen. Việt là người chơi nhạc của Queen tuyệt nhất tôi từng thấy, với tất cả ngẫu hứng và niềm đam mê – đó cũng là điều mà khi chúng tôi bắt đầu với nhau vào ba năm trước, tôi đã yêu nhất. Và cũng chính là thứ đã đẩy chúng tôi ra xa nhau. Anh dành quá nhiều thời gian vào âm nhạc, vào niềm hứng khởi với đám đông hò hét phía trước, mà quên mất rằng vẫn còn một người phía sau anh cần quan tâm tới. Trong một lần chat khi anh về quá muộn vì đi ăn đêm sau một buổi diễn với band, tôi đã nói rằng tôi không thể chấp nhận được điều này nữa và chúng tôi nên chia tay, Việt không nói gì. Và ngày hôm sau chúng tôi đã kết thúc như thế.

Tôi đứng lặng nghe tiếng guitar của anh rành rọt ngay giữa những âm thanh hỗn loạn và tôi mỉm cười. Việt vẫn như vậy, anh không vì sự ra đi của tôi mà thay đổi, hay là vì anh mới là người ra đi? Điều này không rõ ràng, nhưng những gì tôi cố gắng áp đặt lên anh thì giờ tôi đã thấy sai lầm. Việt không hợp với hình ảnh của một chàng trai mà tôi cố gắng dựng lên. Anh hoang dã và bất cần. Tôi bước ra khỏi show, không nói với cô bạn vẫn đang chăm chú hướng lên sân khấu. Thôi thì thôi.


Trở về từ một chuyến đi từ thiện tại Lai Châu, tôi vùi đầu vào học và làm việc. Việc học thì đang ở giai đoạn quan trọng, còn công việc thì giờ tôi chẳng phân biệt được là part time hay full time nữa, quá bận rộn. Những ngày cuối tháng Ba trôi nhanh. Đến khi nhận ra rằng sinh nhật của mình đã qua được nửa ngày, tôi vứt lại đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, xách xe và đi. Đi mà cũng không rõ mình đi đâu, chiếc vòng tay màu mè cứ đung đưa trên cổ tay tôi, làm tôi nhớ tới câu nói của cô bé người dân tộc thiểu số khi tặng tôi chiếc vòng đó: “Nó sẽ mang lại may mắn cho chị”. Giọng nói ngượng nghịu của cô bé ảm ảnh tôi vài ngày tôi sau đó. Khi không biết về đâu thì những con đường sẽ tự dẫn lối cho bạn, tôi tìm đến Café Cuối Ngõ, một trong những nơi nổi tiếng nhất về nhạc Trịnh, chọn một bàn sát cửa sổ. Quán đông nhưng không ồn ã, đó là đặc trưng của nơi này. Tôi ngồi nhâm nhi cốc trà ấm, và cảm thấy có lẽ thế là đủ cho một ngày sinh nhật.

Rất lâu sau này tôi không biết khoảnh khắc đó là như thế nào, nhưng khi Việt xuất hiện và bước về phía tôi, tôi lại cảm thấy như không cầm vững được cốc trà trên tay.

- Anh ngồi được chứ?

- Vâng, dù sao ghế cũng không có ai.

- Em khỏe không? – Việt ngồi xuống.

- Trông em không khỏe à?

- Trông em ổn.

- Em ổn.

- Chờ anh chút.

Việt bước vào phía trong và mang ra một cây nến to, châm lên. Thực tế là tôi bật cười, tôi nghĩ rất hiếm người có sinh nhật như thế này – một ngày thê thảm tại công ty, nhịn cả hai bữa, ngồi một quán không mấy liên quan, gặp lại bạn trai cũ và nhận được một cây nến to chứ không phải những chiếc nến sinh nhật quen thuộc.

- Chúc mừng sinh nhật em!

- Cảm ơn anh. – Tôi thầm nhủ đúng là chỉ có Việt mới làm những điều điên rồ, kì quặc này. 

- Sao anh biết em ở đây?

- Anh đâu có biết em ở đây. Mà nói thế cũng không đúng, anh có cảm giác muốn lên Cuối Ngõ hôm nay. Và không hiểu sao khi nhìn thấy em anh không ngạc nhiên.

- Em…

- Anh hiểu.

Tôi không biết nói gì, khi còn ở cạnh nhau, tôi thấy mệt mỏi với cái kiểu bơ vơ của anh, nhưng lúc này thì tôi lại cảm thấy dịu dàng và ngọt ngào, như một ly café không đẹp nhưng uống thật ngon, tại sao tôi lại rời tay khỏi nó để kỳ vọng đến một ly sinh tố màu sắc hơn?

- Anh tặng em một bài nhé.

Việt nói và cầm lấy chiếc đàn guitar, và những âm thanh quen thuộc vang lên. “ Em còn nhớ hay em đã quên? Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng. Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân. Nhớ đèn đường từng đêm thao thức…”. Tôi mỉm cười, tôi biết rằng những điều mình đã làm một năm qua rất ý nghĩa, từ những chiến dịch từ thiện không mệt mỏi, những chuyến đi cứu trợ đồng bào lũ lụt nhiều nước mắt, những dự án còn dang dở… Tôi làm nhiều và thấy hài lòng nhưng tôi mới biết giờ tôi mới tìm lại được ý nghĩa nhỏ dành riêng cho chính mình. Chính là những điều dịu dàng này. Chỉ có anh mới biết cách để làm cho tâm hồn tôi thấy bình yên, điều tôi càng gặp nhiều người càng không tìm thấy.

Dường như, tình yêu không có điểm cuối cùng, giờ tôi mới nhận ra điều đó:

- Anh còn nhớ hay anh đã quên?


Minh Nhật

BACK TO TOP