[giaban][/giaban] [giamgia][/giamgia] [tomtat][/tomtat] [kythuat][/kythuat] [mota][/mota] Trên những đám mây, nơi ta từng hẹn ước - Quách Thái Di
Hôm nay :

Hotline: 0120 220 1889 - 0902 108 162


Dường như vì một lời hẹn ước suốt cuộc đời với Hoshi mà tôi luôn đến đây trong những ngày trời nhiều mây, bồng bềnh, trắng xốp như kẹo ngọt. Cô có đến đây không? Giờ đây tôi chỉ còn nhớ mang máng hình bóng cô. Hoshi đã từng nói với tôi về một loài hoa chỉ có ở vùng núi cao lạnh giá nhưng loài hoa ấy, có tên gì. Ký ức mất đi tôi cũng đã quên hết mọi chuyện trên thế gian này. Muốn được cùng cô bạn mà mình quý mến nhớ lại, chuyện đã qua tựa như hoa anh đào rơi xuống trong đêm giá lạnh, ngưng được chốc lát rồi lại biến mất, hơi ấm cũng tan dần đi nhưng vẫn còn cảm giác trong lòng bàn tay.
Trong ký ức của tôi, hình ảnh Hoshi lúc nào cũng đậm nét và rực rỡ. Ký ức như cuốn phim quay thật chậm, tôi luôn nhìn thấy Hoshi sải cánh bay trên những đám mây trắng muốt. Từ nơi đó cô rải những cánh anh đào xuống mặt đất, rơi đầy xung quanh chỗ tôi đứng. Cảnh tượng đẹp như tranh. Tôi luôn mơ thấy Hoshi bay, nhiều lần như thế. Mỗi lần chạm tay vào kỷ niệm cũ, tôi có cảm giác như mình trở lại là cậu nhóc 18 tuổi hồn nhiên, ngây thơ nằm gối đầu lên cỏ bên cạnh một cô nhóc bằng tuổi. Chúng tôi nhìn mây trôi và đưa ra nhận xét rằng áng mây nào đẹp nhất. Bộ phim quay về những buổi chiều hè chúng tôi xếp máy bay giấy và ném đi, xem ai ném xa nhất. Mỗi khi chiếc máy bay được phóng đi, Hoshi nói rằng nỗi buồn cũng theo đó mà bay xa. Phải đấy, thế giới của tôi chan chứa ánh sáng cổ tích và những câu chuyện thần tiên kể suốt cả những năm tháng thanh xuân.


“Nhà tớ ở trên đám mây kia đấy, cậu tin không?” Hoshi chỉ tay về phía cụm mây trắng như tuyết nằm ở hướng Nam đang trôi một cách thong dong, nói với tôi. Tôi cảm thấy rất buồn cười nhưng cố nhịn vì không muốn làm Hoshi cụt hứng. Cô thuộc kiểu người hay tựa cằm bên cửa sổ mơ mộng. Tôi quen Hoshi được hai năm kể từ ngày tôi sang Nhật và vào học ở một ngôi trường danh giá nhất xứ sở hoa anh đào: đại học Osaka. Trong trường có cây anh đào cổ thụ, vào mùa xuân hoa và lá xoè rộng tạo bóng râm cho một góc sân. Chỉ cần dạo bước dưới tán hoa rơi cũng đủ khiến lòng người xao động.

Hoshi là sinh viên nhập học sau cùng. Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên cô vào lớp, mọi người cùng ồ lên kinh ngạc bởi vẻ ngoài đáng yêu và vóc dáng nhỏ nhắn của Hoshi. Cô đứng trên bục giảng, cúi đầu chào bằng tác phong nhẹ nhàng. Tay cô xoắn lại vào nhau. Cô mặc chiếc váy màu trắng, trên thân váy có chấm những màu hồng li ti. Hai bím tóc đung đưa hai bên được cột bằng dây buộc hình mặt cười xinh xắn. Hoshi ngồi trên tôi một bàn. Nắng vàng ngoài cửa lọt vào phòng qua khe hở đậu hờ lên vai cô, chia người cô thành hai mảng sáng tối. Trông cô như một vì sao lấp lánh. Vì sao ấy dù là ngày hay đêm đều tỏa sáng.

Hoshi thu hút tất cả chàng trai cùng lớp bởi vẻ đẹp tự nhiên, không phấn son, không trau chuốt và gương mặt non trẻ. Nếu gặp cô ngoài đường lộ hẳn tôi sẽ nghĩ cô chỉ mới học lớp mười. Ai cũng yêu mến Hoshi duy chỉ có một người không ưa gì cô là Kami, cô nàng đỏng đảnh nhất lớp. Cô luôn bày trò để Hoshi bẽ mặt trước đám đông nhưng sau tất cả những trò không mấy tốt đẹp kia, người xấu hổ lại là Kami. Ban đầu tôi nghĩ đơn giản rằng có lẽ Hoshi ăn ở hiền lành nên gặp may thế thôi. Sau này tôi mới biết Hoshi có một bí mật không thể tiết lộ cho đến phút cuối mọi thứ được phơi bày, giữa những ngày u ám.

Học được hai tuần, các chàng trai trong lớp bắt đầu viết thư tình gửi Hoshi. Có cậu rụt rè đến lớp sớm, bỏ phong thư được xếp rất đẹp vào hộc bàn Hoshi ngồi. Có chàng can đảm hơn nhiều gặp trực tiếp vào giao thư tận tay Hoshi. Chiko, con trai hiệu trưởng, vì chức danh uy nghiêm và địa vị cao sang kia, cậu ta là nam sinh ngổ ngáo nhất trường, coi trời bằng vung và cái cách cậu giao tiếp với mọi người xung quanh cũng kỳ quặc không kém. Một khi đối tượng lọt vào trong tầm ngắm của Chiko, cậu không dễ gì buông tha nếu chưa đạt được mục tiêu. Hoshi chính là hồng tâm màu vàng mà Chiko đang giương cung nhắm bắn. Cuối cùng chính Hoshi khiến Chiko từ trên đỉnh cao rớt xuống vực thẳm, một cú ngã không hề nhẹ. Tôi và các sinh viên trong lớp đều tận mắt chứng kiến.

Tan học, Chiko đứng chắn ngang ở cửa lớp không cho bất cứ ai ra về nếu Hoshi không trở thành bạn gái của cậu ta. Một kẻ lập dị, hống hách, tôi nghĩ vậy và chờ xem Hoshi sẽ phản ứng thế nào. Mấy cô gái trang điểm loè loẹt khuyên Hoshi mau đầu hàng đi, có bạn trai là cậu quý tộc như Chiko là cả một niềm vinh dự đấy, cậu ta không những có quyền lực mà tiền bạc không hề thiếu. Vinh dự sao? Sai lầm trầm trọng thì có. Tôi khẽ lầm bầm trong cổ họng, mong Hoshi đủ tỉnh táo để đối phó.

“Xin lỗi, vẫn còn quá sớm để yêu.” Hoshi cất giọng nhẹ nhàng. 

“Sớm á?” Chiko hất mái tóc nhuộm vàng của mình, cất tiếng cười ranh mãnh. “Cậu 19 rồi đấy.”

“Tôi chỉ muốn bình yên để học thôi.”

“Chỉ là hẹn hò, tôi vẫn sẽ cho cậu bình yên.”

“Tôi không muốn yêu trong thời gian này.”

Chiko đặt một ngón tay dưới cằm Hoshi, nâng cằm cô lên. “Cậu đang thách thức lòng kiên nhẫn của tôi đấy.”

Hoshi gạt tay Chiko ra, cô tiến lên một bước đặt tay lên vai cậu, nhấn mạnh từng chữ. “Tốt nhất là cậu đừng động vào tôi, nếu không tôi e là…” Hoshi ngừng một lát rồi nhoẻn cười. “Tôi chỉ không muốn làm cậu bị thương.” Hoshi nháy mắt tinh nghịch, thản nhiên bước ngang qua người Chiko. 

Ai cũng bàng hoàng. Ai cũng bất ngờ. Vì Hoshi là cô gái đầu tiên nói năng mạnh bạo với Chiko. Sau khi cô đi, Chiko ôm cánh tay mà Hoshi vừa đặt lên, giãy giụa, cậu rên ư ử. “Đau quá, đau chết mất.” 

Vài người nhận xét rằng Hoshi có võ đấy. Người có võ nội công thâm hậu, nên lực mới mạnh như thế. 

Sau vụ việc Hoshi ‘đánh bại’ Chiko, cái tên Hoshi lan rộng khắp toàn trường, thậm chí trên các forum mạng xã hội có riêng một bài viết về Hoshi. Nhiều lời bình luận, nói chung họ đều khâm phục và ngưỡng mộ cô gái nhỏ nhắn mà bản lĩnh này. Tin tức lan đi. Cánh mày râu từ các lớp khác như đám ong hút mật, giờ ra chơi bay sang lớp tôi, đứng chật kín ngoài cửa sổ, nhướn cổ vào trong chỉ để chiêm ngưỡng vẻ đẹp trong sáng của Hoshi. Họ phục kích sẵn ở đâu đó, chỉ cần Hoshi lộ diện, họ lập tức ùa tới vây quanh cô thành vòng tròn. 

Tôi đứng bên ngoài nhìn cô bị vây kín trong đám nữ sinh, nam sinh quý tộc mà chẳng biết làm gì. Trước khi đi mẹ tôi dặn phải chú tâm học hành, đừng đua đòi theo chúng bạn. Nhớ lời mẹ dặn, tôi quay lưng đi. Một kẻ hèn, giọng nói phát ra từ trong con người tôi. Nghĩ ngợi, tôi chạy tới lách qua đám đông kéo tay Hoshi chạy đi. Chúng tôi chạy qua những con phố với những hàng cây anh đào nối dài. Không có bông hoa nào rơi cả vì mùa anh đào nở đã qua lâu rồi. Tay Hoshi mềm mại ngoan ngoãn nằm trong bàn tay tôi. Từ giây phút ấy, chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết. Hoshi nhờ tôi đóng giả bạn trai của cô. Nhờ vậy mà làn sóng kia mới chấm dứt. Chiko có vẻ như không cam tâm từ bỏ nhưng không dám lại gần Hoshi. Một điều gì đó ở Hoshi khiến cậu đôi lần thấy sợ hãi, tôi đoán thế.

---


Ngọn gió mùa hè thổi bay những lọn tóc loà xoà trước trán của Hoshi. Không trả lời câu hỏi của cô mà tôi hỏi ngược lại. “Thế tớ nói tớ đến từ hành tinh sao Hỏa, thì cậu có tin không?”

Hoshi chớp mắt, gật đầu. “Tin chứ.”

“Sao cậu…”

“Chỉ cần đó là lời cậu nói, tớ sẽ tin.”

Tôi duỗi thẳng hai chân, thở một hơi. “Cậu đúng là cô gái đặc biệt, Hoshi ạ!”

“Đặc biệt?” Hoshi hấp háy mắt. “Nghĩa là không được bình thường? Ý cậu bảo tớ… hâm à?”

“Không, tớ không có ý đó, chỉ là… cậu có khả năng đoán trước chuyện tương lai sao?”

“Là trùng hợp thôi.” Hoshi có vẻ ấp úng.

Tôi tựa lưng vào gốc cây anh đào, nhớ lại cách đây ba tháng, Hoshi nói cho tôi biết hai ngày nữa trường sẽ xảy ra hỏa hoạn. Quả đúng như thế, khi bọn tôi đang ngồi nghe giảng trong lớp thì ngửi thấy mùi khét và có khói bốc lên từ khu phòng họp dành cho các cán bộ cấp cao. Chúng tôi được một phen hoản loạn, la hét ầm ĩ. Đội cứu hoả đến ngay sau đó ít phút, dập tắt ngọn lửa. Vụ cháy không quá lớn nên không gây thiệt hại gì cả, chỉ làm hỏng mấy cái bàn và một số vật dụng trong phòng. Nguyên nhân là do chập mạch. Tiếp đó là một nữ sinh khoá dưới nhảy xuống từ tầng ba do áp lực từ việc học. Hoshi cho tôi biết trước đó cô đã nhiều lần nhìn thấy bạn nữ sinh kia ở lại trường học thêm sau mỗi giờ tan học. Nghe nói là do bố mẹ bạn ấy bắt ép phải học nhiều như thế. Mệt mỏi cộng với áp lực sẽ dẫn đến những hành động ngu xuẩn. Vụ án gây xôn xao khắp trường đến tận sau hơn một tháng mới lùi dần.

Tôi cứ nghĩ mãi vẫn không thể nào nghĩ những việc đó là một sự trùng hợp. “Cậu đang nói dối, phải không Hoshi?”

“Cái cậu này, đã bảo là trùng hợp rồi kia mà.” Hoshi gấp một chiếc máy bay giấy và phóng đi. Đường bay của chiếc máy bay thật đẹp, như hình lượn sóng và mất hút bên kia đường ray tàu lửa. Ánh tịch dương nhuộm bầu trời bằng một màu đỏ rực.

---

Tôi lên trường lấy giáo trình cho năm học mới. Đang nghỉ hè, sân trường vắng tênh, buồn tẻ đến cả bầy chim cũng chẳng muốn hót. Chỉ một vài văn phòng mở cửa. Ngang qua phòng tập kiếm đạo rồi vòng ra hành lang và gặp Hoshi ở chân cầu thang. Tôi hỏi cô đến trường có việc gì. Cô nói mình cần tìm sách gì đó ở thư viện nhưng thư viện đã đóng cửa.

Từ trường, chúng tôi bước trên làn đường dành cho người đi bộ. Hoshi bảo muốn ăn gì đấy vì cô thấy hơi đói. Trước mặt là tiệm mì Udon, chúng tôi bước xuống lòng đường, vừa đi vừa bàn luận về MV mới của Yoshida. Không để ý một chiếc xe đang lao tới. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đẩy Hoshi lùi lại và cảm nhận cơ thể mình như đang lơ lửng giữa không trung, từ từ rơi xuống. Vận tốc rơi thật chậm như vận tốc của các cánh hoa anh đào. Tôi hoàn toàn mê muội. Không gian tối sầm lại.

Tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là trần nhà màu xám, tròng mắt đảo qua đảo lại. Mùi thuốc sát trùng cùng với máy đo nhịp tim, tôi nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Đầu tôi quấn băng, chỉ cần ngoẹo cổ thôi cũng thấy đau nhức. Chị y tá còn rất trẻ đẩy cửa vào kiểm tra thêm một lần nữa. Chị nói bị chấn thương vùng đầu, không nặng lắm nhưng có để lại di chứng về sau thì chưa đoán được. Tạm thời tôi vẫn ổn, nghĩa là tôi vẫn nhận thức được những gì đang diễn ra quanh mình. Sực nhớ tới Hoshi, tôi hỏi chị y tá. “Thế cô bạn đi cùng em, cô ấy có sao không ạ?”

“Cô bạn nào, mọi người chỉ đưa mình em vào đây thôi.” Chị y tá tròn mắt.

Tới lượt tôi kinh ngạc. “Có mà, là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, cô ấy khoác chiếc áo ren màu hồng.”

Chị y tá lắc đầu. “Chị không biết, người dân quanh khu vực đó nói rằng chỉ thấy mỗi em gặp tai nạn, ngoài ra họ không thấy ai hết. Em nghỉ ngơi đi nhé.” Chị ra ngoài sau khi khép nhẹ cửa phòng.

Tôi tựa lưng vào giường, cố nhớ lại. Đầu tiên tôi lên trường lấy tài liệu tình cờ gặp Hoshi. Cô ấy than đói và chúng tôi có ý định ghé tiệm mì Udon đối diện. Giữa đường thì một chiếc xe phóng tới… Tôi bất tỉnh và nằm ở đây. Từng chi tiết, tôi vẫn còn nhớ rất rõ. 

Điều khó hiểu được giải đáp khi Hoshi vào viện thăm tôi mang theo cả một giỏ táo. Cô hỏi tôi đã đỡ chưa, tôi giơ bắp tay lên ý muốn bảo tôi đã hồi phục tám chín phần và không quên hỏi điều mà mình thắc mắc. Hoshi thản nhiên. “Cậu quên rồi sao, hôm đó cậu đã đẩy tớ vào lề, tớ hoàn toàn không bị chiếc xe đâm trúng, mọi người không trông thấy tớ gặp nạn cũng là điều dễ hiểu thôi.”

“Ừ, đúng rồi nhỉ.” Tôi vỗ trán, cười khẽ rồi bốc lấy một miếng táo trên đĩa.

“Dù sao thì cũng cảm ơn cậu đã cứu tớ nếu không người nằm đây là tớ rồi.” Hoshi nói, tay cầm dao khía một đường khá sâu rồi cắt táo thành từng phần nhỏ.

Tôi để ý trên cổ Hoshi có một sợi dây chuyền, bề mặt dây chuyền là một viên đá bảy màu. Mỗi lần tôi nhìn vào lại thấy chói mắt vì viên đá cứ nhấp nháy liên tục như những ánh đèn màu trong các quán bar. Sợi dây chuyền của Hoshi thật lạ, tôi chưa từng thấy bao giờ, ở các tiệm vàng cũng không thấy bán. Chắc là đồ gia bảo. Tôi nghĩ và không bận tâm thêm nữa, quay mặt ra ngoài cửa sổ, buột miệng. “Cậu xem, lần nào ở với cậu, trời cũng nhiều mây.”

---


Năm học mới. Ngôi trường yên ắng ba tháng qua bỗng ồn ào trở lại. Hoa anh đào rụng khắp lối. Gió thổi nhẹ, đong đưa những cánh hoa, trắng, hồng xen kẽ. Một cảnh tượng say đắm lòng người. Có bông hoa bay vào phòng, đậu trên tóc Hoshi. Tôi đưa tay se sẽ gỡ xuống, hương hoa quyện cùng hương dầu gội trên tóc Hoshi phả ra dịu dàng, ngất ngây. Tiếng đập bàn rất mạnh từ tay Kami. Tôi giật nảy người đánh rơi bông hoa xuống đất. Kami giẫm lên, không thương tiếc. Tất cả các sinh viên đồng loạt hướng mắt về phía Kami đang vu oan cho Hoshi ăn cắp nhẫn của cô ta. Hoshi phủ nhận. Kami gào lên. “Hôm qua tao bỏ quên chiếc nhẫn trong hộc bàn, mày là người ở lại trực lớp, không mày thì là ai? Đồ ăn cắp, mày sẽ gặp báo ứng.”

Hoshi uất ức, đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào người Kami. “Tôi không có.” Tức thì Kami bị hút văng vào tường, lực hút rất mạnh khiến cả người Kami chao đảo rồi loạng choạng ngã xuống. Viên đá trên cổ Hoshi phát sáng. “Mày… mày chính là phù thủy, cuối cùng… mày cũng hiện nguyên hình…” Nói bằng giọng đứt quãng, Kami ngất. Mấy đứa con gái cùng hội với Kami dìu cô ta đến phòng y tế.

Thấy ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt rực lửa, Hoshi vụt chạy ra khỏi lớp. Tôi tìm thấy cô ở bãi cỏ đối diện đường sắt tàu lửa, nơi mà chúng tôi vẫn thường đến vào mỗi chiều tan học, ngồi bên nhau, gấp máy bay giấy và ném đi. 

Hoshi ngồi bó gối, mắt nhìn xa xăm. Tôi bước đến, gót giày giẫm trên lá. 

“Chuyện đó… là thật sao?” Tôi hỏi, giọng dè chừng và hy vọng rằng những gì mình nhìn thấy chỉ là một giấc mơ.

“Đúng như những gì cậu nhìn thấy.”

Tôi không biết cảm xúc của mình lúc này thế nào: vui, buồn hay tức giận vì Hoshi đã lừa dối mình gần ba năm trời.

“Xin lỗi vì đã giấu cậu lâu đến thế.”

Vốn có chút giận dữ nhưng khi nghe lời xin lỗi nhẹ như gió thoảng của Hoshi, lòng tôi mềm nhũn ra. Và Hoshi kể, cả dòng họ cô ấy đều là phù thuỷ, nhân vật có phép thuật và là nỗi đáng sợ của bọn trẻ con. Hoshi đến từ một hành tinh cách xa trái đất mấy ngàn năm ánh sáng. Và viên đá bảy màu trên bề mặt sợi dây chuyền mà Hoshi thường đeo trên cổ đã giúp cô chiến thắng những trò tai quái của Kami.

“Nhiều khi tớ ước mình không phải phù thuỷ thì hay biết mấy. Tớ chỉ muốn làm một người bình thường, được vui được buồn, được yêu thương một ai đó để cảm nhận hết những cung bậc cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố của nhân loại. Vì chán thế giới vô cảm trên ấy nên tớ đã lén bố mẹ tới trái đất.”

“Vậy cậu đã học được gì rồi?”

“Nhiều lắm, tớ học được cách quan tâm, sẻ chia và cảm thông. Tớ còn học được cách kiên nhẫn, nói chuyện tử tế với những kẻ muốn gây sự với mình. Vì phù thuỷ đương nhiên không thể dùng phép thuật trước mặt con người. Tớ chỉ không hiểu một điều…” Hoshi nghịch mấy cọng cỏ.

“Ví như?”

“Người trái đất cũng có người tốt kẻ xấu, thế thì tại sao họ cứ khăng khăng phù thuỷ bọn tớ đều xấu xa như nhau và chuyên đi hại người? Thiện-ác, tốt-xấu suy cho cùng nằm ở chữ ‘tâm’ thôi mà. Cậu sợ tớ không, Huy?”

Tôi khẽ nhếch môi trên lên, giọng dịu nhẹ mà không kém phần vui vẻ. “Dĩ nhiên là không, cậu không giống Bellatrix Lenstrange hung bạo trong Harry Potter. Cậu là phù thuỷ đáng yêu nhất mà tớ từng gặp.”

“Cảm ơn cậu.”


Ngày hôm sau, Kami loan tin sự thật về thân phận của Hoshi. Ban đầu một vài người còn hoài nghi nhưng tất cả sinh viên lớp tôi đều lên tiếng xác nhận khiến toàn trường dần xa lánh cô. Nếu trước đây bọn họ tâng bốc cô lên tận mây xanh vì vẻ đẹp duyên dáng, ưa nhìn thì ngay bây giờ cũng chính họ đẩy cô xuống vực thẳm. Đến cả Chiko, người từng tuyên bố nếu không thuyết phục Hoshi làm bạn gái mình, cậu ta sẽ không yêu một ai, cũng đứng về phe Kami. 


‘Phù thuỷ thì sao chứ, chẳng lẽ phù thuỷ không thể sống, học tập như con người sao?”


“Thế giới phù thuỷ và thế giới của chúng ta không thể sống chung với nhau. Họ đều là những kẻ ăn thịt người đấy. Rồi một ngày nào đó, cô ta sẽ moi tim cậu cho mà xem.”


“Có những người bụng dạ còn đáng sợ hơn cả phù thuỷ.”


Tôi đứng ra bênh vực Hoshi cũng bị bọn họ ghét lây. Dần dần chúng tôi chẳng còn ai để trò chuyện, lặng lẽ đi về cùng nhau.


---


Chiều êm ả trôi, Hoshi than chán, bảo tôi kể chuyện nhân gian cho cô nghe. Tôi nói. “Con người và phù thuỷ cũng không khác nhau gì mấy, cũng có mặt tốt, mặt xấu, người hiền kẻ ác chỉ có điều bọn tớ không có năng lực siêu nhiên và sự sống lâu dài như thế giới của các cậu. À, mà cậu đã từng xem phim Những phù thuỷ xứ Oz chưa?”


Hoshi lắc đầu, chau mày. Tôi cũng đoán trước được là cô chưa xem. “Bộ phim kể về Dorothy vì buồn chán cuộc sống hiện tại, cô bỏ nhà đi và vô tình lạc vào vương quốc diệu kỳ, đầy màu sắc - Oz. Sống ở đó một thời gian cô nhớ nhà và những phù thuỷ tốt bụng đã giúp cô trở về quê hương. Cậu thấy đấy, dù thành phố nơi chúng ta sinh ra và lớn lên không lung linh như trong những vương quốc thần tiên thì khi đi xa ai cũng mong mỏi được trở về, tớ cũng vậy.”


Lặng im. Hoshi không nói gì. Tôi quay sang thấy cô ngồi thừ người. Tôi đẩy nhẹ vai cô, cô giật mình. “À, ừ, bộ phim cậu kể hay thật. Này, cậu có muốn được ở trên mây một lần không?”


“Được sao?”


Hoshi bảo tôi nhắm mắt lại cho đến khi nào cô yêu cầu tôi mở ra. Tay tôi chạm phải một vật trắng xốp vừa mềm vừa ấm, đó là mây. Chúng tôi ở rất xa, rất xa mặt đất. Cả đất nước Nhật Bản như được thu nhỏ trong lòng bàn tay.


“Cậu đừng ngọ nguậy, kẻo rớt xuống đất bây giờ.”


Hoshi nhắc, tôi nằm im, đầu gối lên mây. “Tháng sau là sinh nhật cậu rồi, phải không Hoshi?”


“Ừ!”


“Thế muốn tớ tặng quà gì nào? Chắc cậu chỉ thích quà làm bằng cầu vồng hoặc mây thôi chứ gì? Chuyện này vượt quá khả năng của tớ.”


Hoshi cười khúc khích. “Không đâu, tớ chỉ muốn đến tháp Tokyo vừa ăn kem vừa ngắm tuyết rơi.”


Tôi tròn mắt. “Nhưng sinh nhật cậu là vào mùa hè cơ mà.”


“Cậu quên tớ là phù thuỷ à, tớ sẽ làm ra tuyết.”


“Thế giới này sẽ đảo lộn mất thôi?”


“Cậu yên tâm, chỉ có chúng ta mới được nhìn thấy tuyết rơi giữa hè thôi.”


“Thế thì còn gì bằng.”


Nhưng như người đời thường nói, những điều tốt đẹp không bao giờ đến dễ dàng. Mẹ tôi gọi điện, báo rằng ông nội tôi qua đời bảo tôi về để tang và thắp cho ông nén nhang. Còn hai tuần nữa là đến sinh nhật của Hoshi, tôi nói với cô hãy đợi tôi, nhất định tôi sẽ trở lại đúng hẹn.


Tôi để tang cho ông nội một tuần cho tròn đạo hiếu của đứa cháu đích tôn sau đó sang Nhật để tiếp tục con đường học vấn dở dang và để thực hiện lời hứa với Hoshi. Ngày tôi ra sân bay, cơn choáng váng bất ngờ ập đến khiến tôi say sẩm mặt mày. Phía trước tôi nhạt nhoà, cảnh sắc mờ ảo, tôi thậm chí còn không phân biệt được đâu là người, đâu là vật. Tôi khuỵu xuống.


Mở mắt, người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ của mình. Gương mặt mẹ gầy gò, hốc hác. Tôi đã khiến mẹ lo lắng đến mức ấy sao. Bà hỏi tôi có phải lúc ở Nhật tôi đã bị tai nạn hay không. Nếu đúng thật như vậy thì nguyên nhân khiến tôi ngất là do di chứng của vụ tai nạn để lại.


“Nhật ư? Con sang đó làm gì thế mẹ?” Tôi hỏi, cảm thấy những lời mẹ nói thật mơ hồ.


“Du học, con không nhớ gì sao?


Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Trong trí óc tôi xuất hiện một hố đen sâu thăm thẳm, không có bất cứ nguồn sáng nào để tôi nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó. Dường như tôi có một lời hẹn với ai đó, là một cô gái thì phải. Nhưng tôi không nhớ rõ gương mặt hay hình dáng cô gái ấy.


Đêm. Bệnh viên yên tĩnh. Hành lang không có tiếng bước chân. Giường tôi được kê sát cạnh cửa sổ, hướng mắt ra là có thể thấy sao trời rực sáng vô cùng. Tôi với tay lấy ba lô tìm truyện đọc, quyển sổ nhỏ nằm lẫn giữa các cuốn truyện khiến tôi chú ý. Mở ra từng trang, toàn là những dòng chữ tiếng Nhật. Tôi dịch được vì mẹ tôi từng nói tôi đang du học ở đất nước này gần ba năm. Nhưng một chút hồi ức ở Nhật, tôi cũng không có ấn tượng. 


Này, đố cậu loài hoa chỉ có ở vùng lạnh giá?


Tớ không biết.


Ngốc thế, là hoa tuyết đấy.


Đoạn hội thoại giữa tôi và cô gái có tên là Hoshi. Lật trang tiếp theo, tên tôi và tên cô ấy được viết lồng vào nhau, hình trái tim vẽ bên ngoài. Hoshi, tôi lẩm nhẩm cái tên này mãi cho đến khi mình thiếp đi.


---









Hai năm sau.


Tôi đang đi ngoài phố. Một nhóm bạn trẻ bao gồm cả nam lẫn nữ trượt patin trên đường. Một trong số ấy va phải người tôi. Cú va chạm khá mạnh khiến tôi và cả cậu bạn kia ngã ra đất. Đầu tôi đánh mạnh vào cây trụ đèn gần đó. Ký ức ngày hôm qua bỗng nhiên trỗi dậy. Tôi không thể lý giải vì sao. Từng cảnh quay sống động lần lượt hiện ra trước mắt tôi: dưới gốc anh đào với những cơn gió mùa hè mát lành, mây trắng tinh khôi lơ lửng trôi giữa thinh không, một chàng trai và một cô gái ngồi dựa lưng vào nhau, máy bay giấy được phóng đi theo hình vòng cung rồi mất hút bên kia đường ray tàu hoả, này, cậu có biết loài hoa chỉ có ở vùng lạnh giá không, cậu có tin vào thần thoại không… nụ cười, giọng nói của cô gái hiện ra tươi đẹp, lung linh hơn cả trong tranh vẽ…


Osaka ngày nắng chan hoà.


Tôi bước chậm rãi trên bãi cỏ. Nơi đây vẫn không có gì đổi khác, vẫn là một nơi mát mẻ, nắng ấm khi hè sang và tuyết rơi lạnh lẽo khi đông về. Nhưng thời gian khiến con người thay đổi. Ban nãy về lại trường, những gương mặt thân quen đã không còn nữa. Chiko và Kami ra trường từ lâu và có lẽ làm việc ở đâu đó trong thành phố này. Tôi không có cách nào liên lạc với Hoshi.


Một chiếc máy bay giấy rớt xuống chân tôi. Tôi cúi nhặt. Bên trong chi chít chữ. 


Tớ đợi cậu vào đêm sinh nhật, cậu không đến. Chắc là có nguyên do gì đấy, phải không? Chứ tớ tin cậu không bao giờ thất hứa. Những ngày vắng cậu là những ngày tồi tệ nhất với tớ, tai luôn phải nghe những lời mà mình không muốn nghe một chút nào. Nhưng rồi tớ đã vượt qua được hết. Cậu xem tớ có mạnh mẽ không? 


Cậu nói đúng, dù quê hương mình sinh ra buồn chán đến mức nào thì khi đi xa ai cũng mong được trở về. Tớ đến từ đâu tớ sẽ về lại nơi ấy. Cậu là người bạn trái đất đầu tiên cho tớ cảm giác, ừm… nói như người trái đất là rung động ấy. Tớ sẽ không bao giờ quên cậu. Tạm biệt.


Áng mây hình trái tim đậu trên ngọn của cây anh đào cổ thụ. Mùa này hoa đã tàn. Chúng tôi có duyên gặp gỡ vậy thì tôi tin chắc chúng tôi sẽ gặp lại nhau, vào một ngày nào đó. Tới lúc ấy, chúng tôi sẽ đến tháp Tokyo vừa ăn kem vừa ngắm tuyết rơi, những hạt tuyết chỉ có trong mùa hè.

BACK TO TOP