[giaban][/giaban] [giamgia][/giamgia] [tomtat][/tomtat] [kythuat][/kythuat] [mota][/mota] Truyện ngắn: Tản văn
Hôm nay :

Hotline: 0120 220 1889 - 0902 108 162


Đây là một bài văn đáng để cả tỉ người trên thế giới đọc đi đọc lại và cảm nhận một cách sâu sắc! Tôi đã đọc ít nhất 100 lần. Tôi tin rằng bạn càng đọc càng thu nhặt được nhiều điều lớn lao!


Người ta nói trong nhà ăn sinh viên của Harvard, rất khó để nghe được âm thanh nói chuyện, mỗi sinh viên đều mang theo pizza và nước ngọt, ai cũng đều vừa ăn vừa đọc sách hoặc là ghi chép. Rất hiếm thấy học sinh nào đó chỉ tập trung ăn mà không học, cũng rất ít thấy sinh viên nào vừa ăn vừa nói chuyện. Ở Harvard, phòng ăn không chỉ là nơi dùng cho việc ăn uống, nó còn là một thư viện. Bệnh viện Harvard cũng như thế, yên tĩnh đến nỗi có bao nhiêu người cũng như một, không ai không đọc sách hay ghi chép. Bệnh viện cũng là một hình thức khác của thư viện.

Và rồi trong giải Nobel có 33 người là của Harvard, Tổng thống Mỹ có 7 người là do Harvard đào tạo.


Chắc có lẽ chẳng ai như em, mà cũng có thể rất nhiều người giống em – hy vọng người mình thương thầm, thương đơn phương phải chịu cảnh cô đơn.

Em chưa bao giờ thú nhận mình cô đơn vì anh, vì chờ đợi anh ngỏ lời trước, vì bên anh em không thấy cô đơn. Nhưng có lẽ lý do em vẫn luôn giữ tình cảm trong lòng chính là bên anh chưa có một ai sánh vai đi cùng, chưa có ai đưa tay cho anh nắm, chưa có ai… ngoài em.

Nhưng em không biết vì lý do gì, anh vẫn chọn cô đơn. Điều đó làm em vui, nhưng cũng làm em buồn.

Kể từ khi tình đầu của anh kết thúc, anh chẳng bao giờ mặn mà với bất cứ ai. Chị đã để lại cho anh nỗi đau lớn như vậy sao? Đến mức khiến anh không còn muốn yêu thương người con gái khác một cách chân thành.

Rồi anh đi tiếp một bước, chọn cô ấy. Ngày đó, em thương anh, nhưng em cũng thương cô ấy – người con gái anh thương và cũng là bạn thân của em. Khi em nghĩ đến anh, hình ảnh của cô ấy còn lớn hơn anh gấp nhiều lần trong tâm trí em. Em ngọt ngào với anh, còn cô ấy luôn lạnh lùng, mạnh mẽ… bên ngoài. Trái tim bé nhỏ của em buộc phải lựa chọn, và em chọn một người bạn là cô ấy chứ không phải người em thương là anh.

Nếu bây giờ cho em lựa chọn lại, em vẫn chọn như ngày ấy. Vì nếu chọn anh, anh vẫn chọn cô ấy, em sẽ mất cả hai.

Người ta nói khi yêu không nên toan tính, nhưng đối với em, toan tính một cách vẹn toàn mới gọi là biết yêu.

Cô ấy ra đi vào một ngày chớm đông, ngày không quá lạnh mà khô hanh khiến nước mắt anh cũng không thể ngăn nổi bờ môi khô khốc, rạn nứt vì đớn đau. Cô ấy bỏ anh theo một người ở xa, bên cạnh anh có em, nhưng anh vẫn mãi nhìn theo cô ấy cho đến khi anh không còn cách nào nhìn thấy được cô ấy nữa.

Em đã đặt tay lên vai anh vỗ về, em ôm anh để an ủi, nhưng lúc ấy em tự hỏi ai sẽ xoa dịu nỗi đau đang âm ỉ trong em? Rồi cũng tự nói với chính mình rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần anh vẫn ở ngay đây.

Vào một chiều mùa Thu gió thổi lao xao đám lá vàng trước sân nhà, giòn vụn và cũ kĩ. Thời tiết mùa này làm cho con người ta cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng và dạn dĩ hơn.
 Thế là một mùa, một nữa lại trôi đi, đẩy chúng ta xa thật xa về hai chiều ngược hướng. Hai người chia tay đã lâu. Lý do chỉ tại yêu xa, lâu dài chẳng duy trì được. Những dòng email vội vã, những cuộc chat đứt đoạn… Cả hai đều không nói nổi những điều cảm nhận về nhau, không còn ăn nhập với nhau nữa. Hai người cứ lặng lẽ bên nhau và lặng lẽ cảm nhận những nứt vỡ âm thầm. Biết là thương nhau nhiều, nhưng tháng ngày cứ làm nên cách trở.

Chúng tôi yêu nhau được gần 1 năm. Anh rất thương yêu và chiều chuộng tôi. Ngoại hình của tôi và anh tuy có chút chênh lệch, anh thì đẹp trai, phong độ, làm trưởng phòng kinh doanh ở một công ty lớn. Tôi thì hơi nhỏ con, da bánh mật, công việc cũng bình thường, nhưng anh hay nói một câu trong bộ phim The Notebook mà chúng tôi cùng thích “Every woman is beautiful, it just takes the right man to see it” - Mỗi người phụ nữ đều đẹp, nhưng họ chỉ để người đàn ông của đời họ nhìn thấy thôi. Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc và tin rằng, ở tuổi 24, tôi có thể hy vọng vào một “happy ending” cho câu chuyện tình của mình.


Từ đâu, từ khi nào, từ bao giờ, Xấu - đã là một cái tội? Chúng ta luôn đòi sự công bằng trong cuộc sống, nhưng chính bản thân mình lại tự tạo ra sự bất công đó mỗi ngày. Âm thầm, gián tiếp.

Thực ra tôi chưa từng đọc tác phẩm "Đàn bà xấu thì không có quà" của nhà văn Y Ban.

Nội dung của cuốn sách đó nôm na theo giới thiệu mà tôi được biết, là kể về một cô nàng viết văn, tên là Nấm xấu xí. Xấu đến mức không một người đàn ông nào muốn đụng chạm tới, hoặc chỉ nhìn thôi đã thấy kinh tởm. Từ đồng nghiệp, đến anh rể, blah blah...

Hôm rồi, tôi nhớ có một câu nói khá châm biếm được các cô gái lưu truyền trên mạng, đại khái là " Miệng thì xoen xoét bảo vẻ đẹp nội tâm mới là quan trọng, nhưng mới nhìn bề ngoài thôi thấy xấu đã chạy mất dép, làm gì còn thời gian mà tìm hiểu vẻ đẹp bên trong."

Kể cũng đúng, tôi không dám khẳng định hoàn toàn, chỉ dám nói rằng phần lớn đàn ông, và cả phụ nữ nữa, đều sẽ như vậy. Nhìn một cô gái chưa quen chưa biết, không đến mức xinh đẹp thì cũng phải có cái gì duyên duyên bắt mắt, mới có ý muốn làm quen, gần gũi. Các chàng trai khi ngồi túm tụm lại nói phiếm chuyện anh A, thằng X mới có bồ, câu đầu tiên thường là "Có xinh không?" "Có ngon không?", mấy ai hỏi "Tính tình có được không?" đâu.

Có vài cô gái được coi là "xấu đến mức tiêu biểu", được cư dân mạng lập anti page như "Thắm Tây", "Hot girl Big C", "Mẫn Nhi"... náo động một thời - vì tội "dám xấu". Thậm chí cả những nàng xinh đẹp, khi bị ghét, bị lập anti page, hết chủ đề chê bai nói xấu rồi cũng bị lôi những bức ảnh chẳng-long-lanh-như-vẫn-thường ra với câu caption: "Con này không trang điểm thì cũng xấu òm, da đen răng vẩu, blah blah..." 

Khi đi thi tuyển việc làm thì xấu, lùn gặp rất nhiều bất lợi. Bàng thông báo tuyển nữ nhân viên ở một số vị trí thường chêm theo câu "Có ngoại hình ưa nhìn." Gái xấu ứng tuyển dù giỏi cỡ đâu cũng bị từ chối rất ý nhị với đủ loại lý do. Uh thì, đành chấp nhận là cần gái đẹp, ưa nhìn để hiệu suất công việc được nâng cao hơn. 

À, từ đâu, từ khi nào, từ bao giờ, Xấu - đã là một cái tội? Chúng ta luôn đòi sự công bằng trong cuộc sống, nhưng chính bản thân mình lại tự tạo ra sự bất công đó mỗi ngày. Âm thầm, gián tiếp. 

Vậy là các cô gái, ngoài sợ đủ thứ trong cuộc sống hàng ngày, từ bé xíu như sợ gián sợ chuột, đến vừa vừa như sợ điểm thấp, sợ hỏng công việc, đến to lớn như sợ hiệu ứng nhà kính, trái đất nóng lên, còn có một nỗi sợ ám ảnh mỗi ngày: Sợ xấu.

Tôi có đọc một bài báo nói rằng, ai khi tự ngắm trong gương cũng đều cảm thấy mình xinh đẹp hơn gấp 6 lần so với thực tế. Bài báo đó khiến tôi có đôi chút hốt hoảng. Bình thường khi soi gương cũng đã thấy mình có một rổ khuyết điểm rồi, nay lại còn phải nhìn cái con xấu xí trong đó và tự dìm mình xấu xuống gấp 6 lần nữa sao. 

Chắc chắn cô gái nào cũng như tôi, dù người ta có khen ngợi, có nịnh nọt nhiều đến đâu, các gái vẫn tự đứng trong nhà tắm dằn vặt bản thân vì hàng tỷ lý do khác nhau: Ôi sao mình xấu thế! béo thế, da thô ráp, trán nhiều mụn chưa, bụng có ngấn, chân cong, tay có bắp, mặt đen xì, v.v... Rồi phùng má hóp bụng tìm đủ cách để cải thiện nó cho bằng được. Vì sợ, sợ bị chê xấu, sợ bị mọi người xì xào bàn tán là không đẹp, sợ người yêu bớt yêu mình, sợ blah blah blah... Và thế là các nàng lao đầu vào tìm kiếm biện pháp làm đẹp. Thẩm mỹ viện, hair salon mọc lên như nấm. Các Hãng mỹ phẩm luôn cháy hàng. Không có tiền tới spa, mua mỹ phẩm xịn thì các nàng tìm đủ mọi cách khác như cầu cứu đến các sản phẩm làm đẹp tràn lan trên mạng, trên facebook, nào thì tắm trắng, tẩy lông, dưỡng da, ủ tóc,... Có 1 cô bạn tôi chẳng được đến hàng hot girl bán hàng trên mạng, ấy thế mà vẫn bán hơn 50 lọ kem trắng da mỗi ngày.

Thì đã bảo, xấu là một cái tội bị mặc định cơ mà. Chẳng ai muốn bị kết cho cái tội danh ấy cả.

Cho đến một hôm, người yêu thắc mắc tại sao tôi phải tốn hàng đống tiền và khổ sở mua hết loại kem này đến thuốc nọ làm gì. Tôi lí nhí:

- Lưng em rất nhiều mụn, anh còn không thấy sao, anh còn bảo nhìn giống cái bản đồ tìm kho báu?

- Nhưng anh thích, tại sao em phải vất vả chữa làm gì?

Câu trả lời khiến tôi rất bất ngờ. Sau đó tôi ngồi kể ra hàng loạt những điểm khiến tôi tự ti: Em gầy quá, em thấy mình không đủ trắng, tóc em xơ, da mặt có lỗ chân lông to, v.v...

Rồi chốt lại: Anh đừng nịnh em, em rất xấu!

Anh đáp:

- Trong mắt anh lúc nào em cũng đẹp cả. Em lúc nào cũng quyến rũ. Anh yêu em vì em là em. Vì em đặc biệt, em không giống ai hết cả, từ vẻ ngoài, tính cách, tâm hồn,... Em là người đẹp nhất với anh. Anh yêu hết, kể cả những nét không đẹp của em. Nếu anh yêu em chỉ vì em xinh đẹp, thì cũng tới một ngày anh bỏ em chính vì lý do đó, bởi chắc chắn sẽ có người có vẻ ngoài xinh đẹp hơn em. 

Trong một bài phỏng vấn, nhà văn Y Ban đã nói rằng:

"Cuộc sống đang diễn ra với nhịp độ rất gấp gáp, mọi thứ trôi đi rất nhanh, cái đập vào mắt con người nhiều nhất vẫn là hình thức bên ngoài. Người ta không có thời gian ngồi tâm sự với nhau hàng giờ, không có thời gian để cho những vẻ đẹp nội tâm bộc lộ. Người ta bắt chước nhau nhanh lắm, để tìm được cô này khác với cô kia chỗ nào rất khó. Ngay cả các nhà văn nữ cũng bắt chước nhau rất nhanh. Nhưng chắc chắn, cái gọi là bản sắc, cá tính, vẻ đẹp nội tâm vẫn luôn là hằng giá trị trong thế giới này.."


Tôi chưa từng nghĩ đến câu hỏi ấy vì trước giờ tôi luôn nghĩ, vợ tôi chẳng bao giờ có thể già hơn tôi. Ngày còn yêu nhau, vợ còn quá trẻ, quá non, nhìn vợ thật sự xinh đẹp.

Thế mà bây giờ, sau khi vợ mang bầu, sinh con, chăm sóc con cái, lo việc nhà cửa, chỉ mới hơn 2 năm qua, nhìn vợ già đi trông thấy.

Đúng là con gái có thì. Ngày còn yêu, vợ xuân sắc là thế. Trải qua một lần mang bầu, sinh con, người ta thay đổi hẳn về ngoại hình. Nhìn lại những bức ảnh ngày nào hai vợ chồng chụp chung, tôi lại thấy chạnh lòng, thương cho vợ. Tôi thật sự cảm thấy vợ mình quá tội.

Có những hôm nằm ôm vợ, vợ thủ thỉ ‘anh à, ngày trước em xinh là vậy, bây giờ em xấu thế này, anh có chán em không?’. Nghe vợ nói câu ấy, tôi đã ôm chặt vợ vào trong lòng và nói ‘em xấu thì em cũng là vợ anh rồi, em hơn hẳn mấy cô gái xinh đẹp trẻ trung ngoài kia, được sở hữu anh. Với lại, biết đâu mấy em xinh đẹp ngoài kia, cưới xong, sinh con xong, chắc gì được như vợ của anh’. Nói vậy để vừa động viên vợ vừa là lời nói thật lòng. Vì tôi thật sự chẳng biết, vợ tôi đã già và xấu đi từng ngày.

Ở bên cạnh vợ, nếu vợ không nói, người ngoài không nói thì có thể tôi cũng không nhận ra, vợ mình già đi thật. Thương vợ nai lưng đi làm, kiếm tiền. Suốt thời gian vợ mang bầu, ngày nào tôi cũng chở vợ đi làm, chưa một hôm nào tôi để vợ đi một mình dù ngày đó tôi được nghỉ. Nghĩ tội vợ, mình làm chồng phải lo cho vợ, phải làm cho vợ cảm thấy được yêu thương và coi trọng.

Vợ đi từng bước từng bước khó nhọc khi cái bụng đã quá to, tôi càng cảm thương vợ hơn. Ngày con chào đời, chúng tôi hạnh phúc biết bao khi được làm cha mẹ. Chẳng có người cha nào lại không thích thú, hạnh phúc khi được đón đứa con của mình chào đời. Chúng tôi hạnh phúc trong tổ ấm mới này. Có con, có gia đình vui vẻ…

Mỗi ngày, vợ bận bịu chăm con. Con khóc, con quấy suốt đêm, vợ mất từng giấc ngủ. Tôi dậy giúp vợ nhưng vợ bảo, ‘anh cứ ngủ đi còn đi làm, em sáng mai còn được ngủ’. Nhìn vợ từng đêm lo cho con mà tôi thương vợ lắm. Thấy hai mẹ con ôm nhau ngủ, tôi thật sự hạnh phúc vô cùng…

Vợ bận đến mức không có thời gian để lo cho bản thân mình. Con ngoan thì không sao, con quấy quá cũng vất vả. Nhưng lại nghĩ người ta bảo, con quấy là thông minh, mình cũng mừng.

Mất hai năm đầu, nhìn vợ béo ú, xồ xề và còn xấu đi. Đầu tóc vợ thì bù xù, bảo vợ đi làm đẹp thì vợ bảo không có thời gian. Vợ cũng chỉ biết vấn tóc lên cho gọn, ăn mặc gọn gàng vào thôi. Hình ảnh của vợ không còn như trước. Ngày trước, vợ là một cô gái năng động, ăn chơi, sành điệu, móng chân móng tay, tóc tay nhìn điệu đà, kiểu cách thì bây giờ đơn giản đến mức có thể. Cách vợ chăm con mới thật đáng ngưỡng mộ làm sao.

Cứ về nhà là vợ lăn xả vào con, ôm hôn con rối rít, bảo đi làm cả ngày nhớ con muốn chết. Nhìn vợ âu yếm con mà thấy mát lòng. Đúng là, một người mẹ như thế, đâu yên tâm giao con cho người giúp việc để đi tập tành làm đẹp dáng. Nghĩ lại, thấy đức hi sinh của người phụ nữ, người vợ, người mẹ thật quá lớn…

Bây giờ, nhìn vợ xấu hơn trước rất nhiều thật, nhiều bạn bè cũng bảo, sao không động viên vợ đi làm đẹp, lấy lại phong độ ngày trước. Tôi chỉ cười, vợ có cố gắng đấy chứ, chỉ là bận rộn với lại vất vả khiến con người ta già đi, kém sắc đi. Ngày trước vợ trẻ trung bao nhiêu thì bây giờ, đi bên cạnh tôi, nhìn vợ và tôi giống như hai chị em thật. Vợ già hơn tôi tầm 3 tuổi, để người ngoài đoán thì sẽ là như vậy…

Vợ thừa biết người ta chê bai vợ, hoặc có thể vợ cũng nhận ra, đàn ông thường chán khi vợ của mình cũ người đi, xấu đi. Thế nên, vợ luôn nói bóng gió xa gần rằng, ‘em xấu anh có chán em thì nói với em một lời nhé, đừng léng phéng bên ngoài, em và con buồn’. Nghe thật chua xót…

Tôi yêu vợ, trân trọng vợ, cảm ơn người vợ đã vất vả sinh ra cho chúng tôi một cô con gái kháu khỉnh. Tôi cũng yêu vợ hơn bao giờ hết khi ngày ngày những nếp nhăn càng nhiều trên trán vợ. Thật buồn khi có những người đàn ông chê vợ xấu, vợ xồ xề sau khi sinh con. Tôi chẳng tự khen mình nhưng tôi sẽ tự hào lắm, nếu vợ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời như thế này.

“Là con gái, bị chê xấu, tủi thân đến nhường nào, những bạn là con gái đẹp, cả cuộc đời, hẳn sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đấy đâu. ” - Tôi vô tình đọc được những dòng tâm sự này của Gào – nhà văn trẻ. Và những hình ảnh về những ngày tháng đó như chưa bao giờ bị lãng quên. 


Đôi khi không có anh bên cạnh, khi ngồi một mình, em vẫn tự hỏi: Tại sao em lại yêu anh? 

Thế giới này hơn 7 tỉ người cơ mà, nó như một cánh đồng tuyết rộng lớn và anh chỉ là bông hoa tuyết bé nhỏ thôi, em cũng vậy – như một bông hoa tuyết. Thế nhưng cơn gió kì diệu nào đó đã đưa em đến bên anh, hay anh đến bên em để rồi chúng ta va vào nhau, vỡ òa ra, hòa làm một. Cứ như thế, chúng ta yêu nhau. 

Tóc em ngắn, em không phải chân dài. Tóc em ngắn, em không xinh lung linh trong chiếc váy chấm bi ngang đầu gối. Nhưng anh vẫn tự hỏi, tại sao anh thích nhìn em đến vậy.


Nếu anh là mùa đông, đừng để em là gió. Dù gió đông luôn về cùng nhau, nhưng đông qua rồi, gió vẫn ở lại làm nhiệm vụ của mình. Em sẽ là bông hoa tuyết, để em tồn tại vì anh và sẽ chỉ tồn tại vì có mùa đông. Đông đi – hoa tuyết cũng tàn, nhưng chúng chưa bao giờ bỏ rơi nhau – giống như anh và em.

Nếu anh là chàng gió, em sẽ là gì đây? Người ta ví những chàng trai đào hoa, lãng tử, nay yêu cô này nhưng mai có thể yêu cô khác là gió. Vì gió vô định, gió không biết chung tình, gió có cảm xúc mãnh liệt nhưng cũng vội tan nhanh. Nhưng, em biết nơi gió dừng chân là nơi có nắng, vì nắng sẽ hòa với gió, khiến gió thôi vội vã đuổi theo dòng thời gian. Vậy, em sẽ là nắng nhé chàng gió của em.

Nếu anh là chàng hoàng tử ngày xưa, em có nên là công chúa? Sự thật thì hoàng tử cưỡi ngựa trắng đi tìm kiếm thành công chứ không phải tìm một nàng công chúa để cưới làm vợ. Chỉ là trên đường đi, chàng vô tình gặp nàng, có thể là cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, hoặc lập chiến công nên được vua ban hôn. Em không muốn chuyện tình của chúng ta như một sự ban ơn, như sự cố tình chấp nhận... vậy nên em sẽ từ chối làm nàng công chúa xinh đẹp, mà em sẽ là con ngựa trắng theo chàng đi khắp nơi, ở bên chàng như là định mệnh.

Nếu anh là một hot boy, em có nên bon chen phong mình thành hot girl? Hot boy thường lạnh lùng cả vẻ đẹp bên ngoài lẫn tâm hồn bên trong nên mới cuốn hút. Hot boy thì ít cười, nhưng đã cười thì sẽ đốn đổ trái tim của nhiều cô gái. Hot boy dĩ nhiên không phải là chàng-trai-nóng, nhưng lại có thể gây bỏng tim nếu ai lỡ yêu phải hot boy. Vậy tại sao em lại phải trở thành hot girl để rồi hai đứa nóng đốt cháy nhau anh nhỉ? Em sẽ chỉ là cô gái bình thường, để chàng hot boy là anh sưởi ấm trái tim em, để em làm tan bớt cái lạnh bên trong anh mà không có bất cứ cô nàng hot girl nào làm được. Đơn giản vì giữa chúng ta tồn tại một thứ gọi là tình yêu.

Anh cứ luôn trợn tròn mắt mỗi khi em cười vô điều kiện, tức là cái điệu cười nghiêng ngả cả mây trời được vang lên khi đang đi cùng anh, mà chẳng biết vì lý do gì em cười.

Trên đời này không có gì là tuyệt đối, anh biết tình yêu cũng vậy thôi. 

Bên nhau bảy năm, chẳng ai có thể ngờ lời chia tay lại dễ nói ra đến vậy. Nhưng sự thật là giờ đây chúng ta đã chia tay rồi phải không em? Chia tay thật rồi, trong anh chỉ còn đoạn ký ức về những cuộc cãi vã giữa chúng mình, rồi tự đặt câu hỏi rằng do anh hay do em mà lại phải đến mức này. Anh không biết câu trả lời, nhưng có lẽ vì chúng ta gặp nhau khi còn quá trẻ, và bởi chúng ta chưa thực sự muốn dừng chân ở một nơi nào đó để tìm kiếm hạnh phúc cho cả hai ta.


Có người bảo khi yêu, con trai không nên quá lãng mạn, phải nhìn vào thực tế mà yêu.

Sao con người ta có thể yêu nhau? Có thể đó là kế hoạch của họ. Còn anh thì chỉ biết nghe theo con tim mình mà yêu em, dù có những lúc anh nghĩ mình đã sai lầm.

Có người bảo khi yêu, con trai không nên quá lãng mạn, phải nhìn vào thực tế mà yêu. Anh thì không hề lãng mạn, nhưng anh lại hay mơ mộng về chuyện tình yêu của chúng ta. Có sao đâu em nhỉ? Chúng ta yêu nhau và chúng ta có một thế giới dành riêng cho hai người, anh có quyền tưởng tượng về tương lai của mình, miễn sao nơi đó có em.

Nếu một ngày anh không chạy đến kịp để đỡ lấy em khi em sắp vấp ngã, em có trách anh không? Đừng trách anh nhé, vì dù chậm trễ, anh vẫn sẽ đến và đưa cho em băng dán cá nhân hoặc cõng em trên lưng chạy ngay đến bệnh viện. Dù thế nào, anh vẫn sẽ đến bên em.

Nếu anh cũng không thể nói anh yêu em mỗi ngày, liệu rằng em vẫn nở nụ cười hạnh phúc chứ? Vẫn phải mỉm cười nhé em, bởi vì anh sẽ luôn yêu em với con tim đầy sức sống cho đến cuối đời. Yêu bằng tim vẫn tốt hơn yêu bằng lời nói phải không em?

Khi mái tóc anh bạc, ký ức anh nhạt phai, đến một lúc anh không thể nhớ nổi tên của mọi người, không thể chơi nổi bản nhạc đã từng tỏ tình với em. Nhưng chắc chắn anh vẫn sẽ mãi yêu em. Vì tâm hồn anh luôn tươi trẻ khi thuộc về em, nó không bao giờ già đi. Dù có phải quên đi mọi thứ, anh sẽ không bao giờ quên nụ cười của em đâu.

“Ngày xưa, có đôi vợ chồng vừa lấy nhau thì người chồng phải tòng quân đi chinh chiến chốn sa trường. Người vợ ngày ngày đứng tựa cửa mỏi mắt mong đợi chồng về. Cô càng mòn mỏi đợi chờ thì bóng dáng người chồng càng chẳng thấy đâu. Cứ như vậy, người thiếu phụ chờ đợi và hy vọng trong những giọt nước mắt. Cho đến khi những giọt lệ của cô trở thành những giọt máu nhỏ xuống đất. Từ mảnh đất ấy, cây tương tư được sinh ra”.

Hạt cây được sinh ra từ nỗi khổ tương tư, từ những nhớ thương khôn xiết. Nhưng nỗi nhớ tương tư cũng là dư vị đẹp mà chỉ có những người yêu nhau sâu sắc và chân thành mới có được. 

Em tự hỏi những giọt nước mắt của em dành cho anh có thể nào biến thành những hạt tương tư? 

Em vẫn biết khi tình đầu tan vỡ, con người ta sẽ không còn yêu chân thành nữa, nhưng em vẫn mong anh đừng yêu em như thể anh đang đề phòng những đau đớn của mối tình cũ để lại cho anh, xin anh đừng để điều đã xảy ra, đã đi qua kéo anh đi vào bóng tối. 

Em yêu anh chân thành, dù anh không phải mối tình đầu của em. Bởi em biết ai cũng sẽ phải bước đi trên nhiều con đường, trong đó con đường tình. 

Và dĩ nhiên, đường phải có chông gai, có hạnh phúc thì cuối đường mới là bến bờ yêu thương. Giá như anh cũng biết điều này. 

Nhưng anh à, nếu như anh không thể vượt qua tất cả chông gai trên đường tình thì đừng quay lại, bởi em đang tiến về phía anh, từng bước một thật chậm để trao cho anh một tình yêu chân thành tận đáy lòng em. 

Em biết anh đã phải chịu đựng một mình rất nhiều đau thương, nhưng em tin trái tim ấm nóng của em sẽ dần dần từng chút một sửa ấm lại trái tim đang nguội lạnh của anh.

Nhiều lúc cảm thấy cuộc sống trở nên khó khăn quá thể. Không phải là sự túng thiếu mà là sự thừa thãi cảm xúc, chẳng biết ném nó đi đâu...

Bên ngoài kia những mầm cây đang đương đầu với thiên nhiên khắc nghiệt, với mưa, gió, với vô số tác động từ bên ngoài nhưng chúng chưa bao giờ ngừng đâm chồi. Những mầm cây mới lạ lấp ló thay thế cho những cây khô, yếu. Con người ta cũng vậy, luôn vẫn còn những vươn lên. Và tôi chợt nghĩ con người có như những mầm cây, vươn lên như có một phép nhiệm màu ngay cả những khi tưởng chừng như cuộc sống chỉ còn một màu đen ảm đạm.



Tình yêu sẽ không bao giờ ở mãi chốn cũ đợi ai đó, một người không biết nắm giữ không cẩn thận nó sẽ bị thời gian mang đi mất. Em ghen tị với mối tình đầu của anh, ghen với người con gái đầu tiên anh nói yêu bởi vì khi đó tình yêu của anh trao đi là trọn vẹn chứ không như bây giờ khi mà tình yêu của anh nó đến tay em. Chính bản thân nó đã mang đầy vết xước những mảnh vỡ, những đường nứt ngang dọc. Nhưng anh à,em cũng có mối tình đầu nhưng khi mà em trải qua nó, em biết yêu người đến sau nhiều hơn, biết cách nhường nhịn quan tâm nhiều hơn trao yêu thương cho người đến sau nhiều nhất có thể. Và anh - người đến sau mà em toàn tâm trao yêu thương trọn vẹn. Vậy sao em không làm lành được trái tim đã nứt của anh mà ngược lại yêu thương- nó còn cứa nát trái tim em...

Là câu hỏi em luôn tự đặt cho mình mỗi ngày. Em muốn nhận được một câu trả lời chính xác nhất từ anh. Tình yêu của em dường như quá bé nhỏ trước anh, nó mỏng manh yếu ớt như chính em vậy và em hiểu rằng anh còn có quá nhiều thứ để cân bằng lại trước khi nói rằng anh yêu em. 


Bạn có từng hỏi tại sao mọi người xung quanh lại sớm thành công hơn bạn chứ. Bạn có bao giờ thắc mắc cùng một xuất phát điểm nhưng những cô bạn, cậu bạn chung lớp lại chạm tay vào thành đạt nhanh hơn bạn không? Bạn có từng oán trách số phận tại sao bạn không có những may mắn khả dĩ nhất như một cơ hội gặp một vị lãnh đạo, một quan chức nào đó phát hiện ra bạn là một “viên ngọc” sáng hay bạn được có tất cả những thứ chủ quan nhất như sinh ra trong môt gia đình đầy đủ về vật chất lẫn tinh thần, bạn thừa hưởng một ngoại hình khá ổn làm mọi nhà tuyển dụng đều muốn giành ưu ái cho bạn hay bạn luôn được nân đỡ bao bọc trên một con đường “thẳng” thuận lợi mà chưa từng biết đến va vấp, gồ ghề.


Bỗng một ngày tình cũ gọi, lại số đuôi quen thuộc, hồi chuông nghe réo rắt, em cay đắng, xốn xang, rồi tự hỏi: Người xưa đi rồi giờ gọi về làm chi? 


Có một thứ tình cảm, gọi là nhớ nhung, trông chờ một người từng phút từng giây, nhưng chỉ đơn giản là chờ thôi.

Không phải cứ chờ, là sẽ có người đến!


BACK TO TOP